Sau khi tan tầm một tiếng, Tạ Trường Tùng làm xong phần báo biểu cuối cùng, ngẩng đầu lên hoạt động vai cổ đau nhức, theo thói quen mà nhìn thoáng qua văn phòng độc lập phía trước, phát hiện đèn vậy mà vẫn còn sáng, xuyên thấu qua lớp kính mờ mơ hồ có thể thấy người đang ngồi trước bàn.
Giữa trưa Nghiêm Khê đã cùng Tạ Trường Tùng nói qua, đêm nay hắn có hẹn, không cần Tạ Trường Tùng đưa hắn trở về. Hiện tại Nghiêm Khê vẫn còn đang ở trong văn phòng, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Tạ Trường Tùng do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy nhẹ nhàng gõ cửa một chút.
Một lúc sau, bên trong truyền đến một tiếng " Mời vào", trong thanh âm mang theo một mỏi mệt trầm thấp. Tạ Trường Tùng hơi dừng lại, nói "Quấy rầy", đẩy cửa vào.
Nghiêm Khê đang ngồi ở sau bàn làm việc, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, dường như đang ở trầm tư, biểu cảm trên mặt có hơi ngưng trọng. Thấy anh tiến vào, liền ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt ý bảo anh có chuyện gì mau nói.
Tạ Trường Tùng không tiếng động quan sát nửa người trên đang lộ ở trên bàn làm việc của Nghiêm Khê, xác nhận không có chuyện gì, mở miệng hỏi: "Nghiêm tổng, ngài nói qua đêm nay nó hẹn là đã quên sao? Có cần tôi đưa ngài đi không?"
"Không cần" Nghiêm Khê lắc đầu, "Đã hủy rồi. Nhưng là cậu, đã tan tầm lâu như vậy còn chưa về sao?"
"Vừa rồi không chú ý thời gian." Tạ Trường Tùng nhất thời nổi ra ý tưởng "Nghiêm tổng, trời chiều rồi, tôi đưa ngài trở về đi."
Nghiêm Khê trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy cầm lấy cặp công văn cùng áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đưa tôi đến chỗ bác sĩ Trần đi. Thuận tiện giúp tôi liên lạc với bà ấy một chút, bảo là làm kiểm tra nhỏ."
Tạ Trường Tùng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Nghiêm Khê, tiếp nhận đồ vật trên tay Nghiêm Khê, giúp hắn tắt đèn trong phòng làm việc. Nghe được lời này sửng sốt một chút, vội nói: "Được. Ngài cảm thấy không khỏe sao? Trong phòng trà nước có thuốc khẩn cấp."
"Không cần, không có việc gì gấp cả."
Không có chuyện gì còn muốn đi làm kiểm tra sau khi tan tầm? Tạ Trường Tùng rất hoài nghi, nhưng không nói ra, trong thời gian đợi thang máy liền liên hệ với bác sĩ Trần, đến gara lái xe ra, trên đường đi đến phòng khám anh hỏi: "Ngài còn chưa có ăn tối, cần tôi mua cho ngài một phần không?"
"Không cần." Ngiêm Khê đáp rất ngắn gọn.
Tạ Trường Tùng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Khê khẽ nhấp môi, đó là biểu hiện khi Nghiêm Khê cảm thấy khẩn trương. Việc có thể làm Nghiêm Khê cảm thấy khẩn trương rất ít. Tạ Trường Tùng tuy là trợ lý của hắn, thậm chí đã vượt qua bổn phận can thiệp vào cuộc sống riêng tư của hắn, nhưng cũng không biết hiện tại có tính là trạng thái công tác của Nghiêm Khê không, hỏi việc riêng không tốt lắm. Hắn thu hồi ánh mắt, tăng tốc lái xe.
Phòng khám cũng không xa, Tạ Trường Tùng không muốn đi về trước, khăng khăng phải đợi Nghiêm Khê làm xong kiểm tra để đưa hắn về. Nghiêm Khê đành phải đồng ý, bảo Tạ Trường Tùng đi đến gần đó tìm điểm đồ ăn. truyen bjyx
Tạ Trường Tùng vào cửa hàng tiện lợi mua hai cái cơm nắm còn nóng, một cái tự mình ăn xem như lót bụng, một cái đem cất đi. Lấy di động ra xem tin tức thời gian trôi qua rất nhanh, đại khái hai mươi phút, Nghiêm Khê liền từ phòng khám bệnh đi ra, sắc mặt nhẹ nhàng một chút.
Tạ Trường Tùng vội đón hắn, nhìn sắc mặt của hắn, không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua hướng phòng khám. Bác sĩ Trần biết anh, hai người liếc nhau, bác sĩ Trần gật gật đầu xem như chào hỏi. Tạ Trường Tùng dùng khẩu hình nói "cảm ơn", lại quay đầu khi Nghiêm Khê đã bước nhanh đi ra phía trước một đoạn, Tạ Trường Tùng vội theo sau, đem cơm nắm trong tay đưa cho hắn.
"Cảm ơn" Nghiêm Khê cầm lấy, lại không có ăn, lên xe vẫn luôn cầm nó trong tay.
Nhà Nghiêm Khê có chút xa, khi đến nơi đã là 8 rưỡi, Tạ Trường Tùng đem xe ngừng ở dưới lầu chời Nghiêm Khê xuống xe, lại nghe thấy từ ghế sau truyền tới một tiếng thở dài nhè nhẹ: " Trợ lý Tạ, đêm nay ngủ lại ở chỗ này đi."
Tạ Trường Tùng đột nhiên quay đầu xem hắn, trong mắt đột nhiên lộ ra sự vui sướng không hề che dấu. Đối diện cặp mắt trầm tĩnh của Nghiêm Khê trong giây lát, Tạ Trường Tùng cười nói: "Được".
Lần cuối cùng Tạ Trường Tùng đến căn nhà này đã là một tháng trước. Tạ Trường Tùng bước vào cửa, có chút hoài niệm mà nhìn quanh phòng khách một vòng, thấy Nghiêm Khê ở huyền quan cởi áo khoác, liền quay đầu giúp hắn treo lên, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"Đều có thể". Nghiêm Khê buông cà vạt ra, lông mi rũ xuống tạo thành một mảng bóng nhợt nhạt, biểu tình thả lòng làm Tạ Trường Tùng xác định hắn đã thoát ly trạng thái công tác, nhịn không được ghé sát lại hôn lên mặt hắn một cái.
Nghiêm Khê lập tức nhìn thẳng Tạ Trường Tùng: "Trợ lý Tạ", hắn đem hai chữ "trợ lý" nhấn đến rõ ràng, "Đêm nay không làm cái khác".
Tạ Trường Tùng cũng không thấy thất vọng lắm, anh đã cấm dụng một tháng, cũng không kém một chốc này. Anh đẩy Nghiêm Khê đi tắm rửa, còn mình thì chui vào phòng bếp nấu cơm.
Thời gian đã không còn sớm, Tạ Trường Tùng không làm những món phức tạp, bởi vậy không tốn nhiều thời gian đã làm xong. Đem đồ ăn đặt lên trên bàn cơm anh mới chú ý tới không thấy bóng người Nghiêm Khê một lúc lâu. Trong phòng tắm còn vang lên tiếng nước, Tạ Trường Tùng tới gần gõ gõ cửa: "Nên ăn cơm".
Nghiêm Khê lên tiếng, không lâu sau liền đi ra, tóc mới lau được một nửa, cầm chén cơm liền ăn, cũng không gắp đồ ăn. Tạ Trường Tùng liền tận dụng mọi cơ hội mà gắp đồ ăn vào trong chén của Nghiêm Khê, Nghiêm Khê đang lo nghĩ việc của mình, tất cả đều ăn hết.
Tạ Trường Tùng trong lòng ưu sầu. Nói vậy đêm nay đi làm kiểm tra chắc là không phải chuyện tốt gì, nếu không sao Nghiêm Khê lại có bộ dạng mất hồn mất vía như vậy. Anh thầm nghĩ hỏi bác sĩ Trần, lại nghĩ đến bác sĩ là có ý đức, chắc chắn sẽ không nói với anh. Huống chi, làm như vậy cũng là không tôn trọng Nghiêm Khê.
Tạ Trường Tùng suy nghĩ đủ loại khả năng trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không tốt, biểu tình trên mặt cũng trở nên trầm trọng. Trong lúc nhất thời trên không khí trên bàn cơm phảng phất tưởng nhớ, hai người trong bầu không khí yên lặng đem đồ ăn ăn xong rồi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Nghiêm Khê bảo Tạ Trường Tùng đi tắm rửa, hắn sẽ dọn bàn. Tạ Trường Tùng cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng còn nghĩ đến chuyện của Nghiêm Khê, đẩy nhanh tốc độ tắm rửa, nhìn thời gian mới 9 rưỡi, liền nghĩ cùng Nghiêm Khê tán gẫu một chút về cuộc kiểm tra tối nay, vừa mới vào phòng đã thấy Nghiêm Khê chui vào trong chăn.
Không biết đã ngủ hay chưa. Tạ Trường Tùng Nghĩ, đến gần lại xem. Nghiêm Khê nằm ở trên giường mắt đã nhắm lại, nửa khuôn mặt bị chăn che đậy, tóc ban ngày bị dùng keo xịt tóc cố định bây giờ tự nhiên rũ xuống trên trán, làm hắn có vẻ càng thêm trẻ tuổi ôn hòa, không giống vẻ lạnh băng khi công tác. Tạ Trường Tùng vì trường hợp đã lâu không thấy mà vui sướng, nhẹ nhàng hỏi:"Rất mệt?"
Nghiêm Khê chỉ "Ừ" một tiếng. Tạ Trường Tùng nghĩ nghĩ, quyết định chờ thêm hai ngày lúc Nghiêm Khê tâm tình tốt liền hỏi lại, liền quyết định đi ngủ.
Tạ Trường Tùng bò lên trên giường nằm bên người Nghiêm Khê. Tạ Trường Tùng rõ ràng, có đôi khi Nghiêm Khê làm anh ngủ lại, kỳ thật chỉ vì muốn có một người ngủ cùng thôi. Vì thế anh thử thăm dò ôm lấy cánh tay Nghiêm Khê, thấy Nghiêm Khê không nói gì, Tạ Trường Tùng rất kinh hỉ, nắm chặt cơ hội dịch đến gần hơn, ôm lấy eo Nghiêm Khê, cơ hồ hoài nghi tiếng tim đập mãnh liệt của mình sẽ ồn ào làm Nghiêm Khê không ngủ được.
Nghiêm Khê điều chỉnh tư thế một chút, nói: "Ngủ đi".
"Được" Tạ Trường Tùng hít sâu điều chỉnh tâm tình của mình một chút, "Ngủ ngon".
Không nhận được hồi đáp, Tạ Trường Tùng cũng không thèm để ý. Anh nhắm mắt lại, nghe người bên cạnh hít thở, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Trong mộng không phải thực an ổn, Tạ Trường Tùng lại mở thấy một tháng trước, về việc phát sinh ở trong căn phòng này. Khi đó Nghiêm Khế khó có khi mở miệng gọi tên anh, bàn tay hữu lực nắm lấy xương hông của Tạ Trường Tùng, đem anh ấn ở dưới thân, dương v*t từng chút từng chút đâm đến chỗ sâu nhất trong thân thể Tạ Trường Tùng, làm anh run rẩy đón ý nói hùa, sáng khoái mà phát ra tiếng rên rỉ rách nát. Trong mộng anh nỗ lực nghiêng đầu mà nhìn Nghiêm Khê, thấy trên mặt Nghiêm Khê cũng vì tình dục mà đạm hồng, bộ dáng khi dương v*t bị huyệt khẩu xoắn chặt mà hơi nhíu mày làm Tạ Trường Tùng rung động không thôi. Tạ Trường Tùng ngồi dậy làm dương v*t đi vào càng sâu, cảm thụ được kích thích khi tuyến tiền liệt phía trước bị dương v*t nghiền áp qua, muốn hôn đôi môi hơi hơi mở ra của Nghiêm Khê, cùng hắn hôn môi đạt được cao trào...
Tạ Trường Tùng tỉnh lại. Có lẽ do đêm qua đi ngủ sớm, khi tỉnh lại sắc trời vẫn còn sớm. Anh vẫn còn tiếc hận vì giấc mơ kiều diễm trong mơ vẫn chưa kết thúc, hô hấp không tránh khỏi ngưng lại một thoáng. Trải qua một đêm ngủ say, thân thể Nghiêm Khê chuyển hướng về phía anh, chóp mũi gần đến mức sắp chạm vào môi anh, vai chạm vào nhau, là tư thế dựa vào nhau chưa bao giờ có trước đó. Tạ Trường Tùng không rảnh lo hạ thể đã cứng lên, nhẹ nhàng mà đem Nghiêm Khê ôm chặt hơn, cảm thấy trái tim lại một lần nữa nhảy lên một cách kịch liệt.
Nghiêm Khê ngủ thật sự sâu, Tạ Trường Tùng cứ như vậy nhìn hắn ngủ, cũng không biết trải qua bao lâu, Nghiêm Khê chậm rãi mở mắt, còn chưa thực sự thanh tỉnh mà dùng trán cọ ở bờ vai Tạ Trường Tùng một chút. "Mấy giờ?" Thanh âm của hắn mang theo chút mất tiếng khi vừa tỉnh ngủ.
"Vừa tròn 8 giờ". Tạ Trường Tùng nhân lúc Nghiêm Khê còn đang buồn ngủ, cái tay ôm hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên hông hai cái.
"Ân..." Nghiêm Khê trợn tròn mắt thanh tỉnh trong chốc lát, liền ngồi dậy, nói: "Dậy đi".
Tạ Trường Tùng thấy Nghiêm Khê đứng dậy đi tủ quần áo tìm áo sơ mi quần tây muốn mặc, vội vàng gọi hắn lại, nói: "Nghiêm Khê, hôm nay là thứ bảy."
Nghiêm Khê sửng sốt, đem quần áo thả lạ, nhéo nhéo giữ mày: "Quên mất". Hắn hồi tưởng lại biểu tình quá mức kinh hỉ của Tạ Trường Tùng tối qua, khi đó hắn còn nghĩ là do lâu lắm không tới nên anh mới có thể phản ứng quá độ,bây giờ nghĩ đến. có lẽ là ôm tâm tư có thể ở lại nơi này vào cuối tuần. Nghiêm Khê nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi:" Cậu bao giờ thì trở về?"
Tạ Trường Tùng ngồi trên giường, nghe vậy cười nói:" Không vội, tôi làm bữa sáng cho anh trước đi?"
Nghiêm Khê lười nói lại, trong lén lút Tạ Trường Tùng đã hoàn toàn không có bộ dáng tôn kính đối với hắn như khi đang làm việc, Nghiêm Khê đã hình thành thói quen anh tự chủ trương. Huống chi, Nghiêm Khê còn đang buồn phiền việc của mình, Tạ Trường Tùng làm việc hắn còn mừng rỡ nhẹ nhàng.
Bữa sáng là dùng nguyên liệu sẵn có trong tủ lạnh làm, không phải quá phong phú, nhưng được cái dinh dưỡng cân đối. Nghiêm Khê thực mau ăn xong bữa sáng, cũng mặc kệ Tạ Trường Tùng, vào thư phòng mở máy tính ra làm việc của mình. Trong thư phòng tư liệu văn kiện nhiều, Tạ Trường Tùng chưa bao giờ tiến vào, anh liền ngồi ở phòng khách tự mình giết thời gian.
Gần 10 giờ Tạ Trường Tùng thấy Nghiêm Khê còn ở trong phòng, liền đi gõ gõ cửa thư phòng: "Nghỉ ngơi một chút đi?"
Nghiêm Khê chặt chẽ nhìn chằm chằm máy tính, biểu tình nghiêm túc, như là đang nghiên cứu cái gì, "Ừ" một tiếng lại không động đậy.
Tạ Trường Tùng lại khuyên nhủ: "Nếu là việc công tác, có thể giao cho tôi."
"...Không". Nghiêm Khê đóng giao diện, đứng dậy, "Là việc riêng".
Tạ Trường tùng rũ mắt, không cho Nghiêm Khê nhìn thấy thất vọng trong mắt: "Phải không".
Bàn trà trong phòng khách, dọn xong Tạ Trường Tùng chuẩn bị trái cây thập cẩm cùng đồ uống tự điều chỉnh, đều là khẩu vị Nghiêm Khê thích. Nghiêm Khê nhìn mấy thứ này trầm mặc trong chốc lát, không có ném mặt mũi của Tạ Trường Tùng, ngồi xuống ăn một chút, nói:"Sắp đến giữa trưa, cậu mau trở về đi".
Tạ Trường Tùng ngồi ở đối diện hắn, nghe xong những lời này, cắn cắn môi dựa sát vào, muốn hôn môi Nghiêm Khê. Nghiêm Khê không tránh né, ngược lại chế trụ cái gáy của Tạ Trường Tùng, đem quyền chủ động lấy lại. Môi răng tương giao, lỗ tai truyền đến tiếng nước rất nhỏ, đã lâu chưa có tiếp xúc thân mật làm Tạ Trường Tùng nhận được sự cổ vũ lớn lao, duỗi tay muốn sờ, bị một tay Nghiêm Khê ngăn lại.
Nghiêm Khê buông tay Tạ Trường Tùng ra, nói: "Hôm nay không muốn làm."
Tạ Trường Tùng nhìn sắc mặt hắn có vẻ không tức giận, cảm thấy còn có thể tranh thủ thêm một chút, liền hỏi: "Vậy ngài vì sao lại muốn hôn tôi?"
Nghiêm Khê nhìn anh một cái: "Bỏ cậu một tháng, cho chút ngon ngọt."
Tạ Trường Tùng nghẹn lời. Hắn còn nghĩ tháng này Nghiêm Khê là bận quá cho nên không rảnh lo đến nhu cầu sinh lý, cảm thấy hắn là cố ý. Nhưng anh cũng đã ở nơi này một đêm, nếu không ăn được cái gì mà xám xịt trở về, chẳng phải là quá mệt? Nghĩ đến đây, anh dứt khoát đem tay Nghiêm Khê cầm lại, ấn ở hạ bộ của chính mình: "Vậy cấp nhiều thêm một chút, được không?"
Nghiêm Khê đã quen bộ dáng da mặt dày này của anh, nói: "Chỉ một lần".
Cái này phù hợp với tâm ý Tạ Trường Tùng, anh vội vàng gật đầu, lại vội vàng hôn đối phương. Nghiêm Khê tùy ý Tạ Trường Tùng gặm tới gặm đi, ngón tay linh hoạt mà cởi bỏ dây lưng Tạ Trường Tùng, đem dương v*t nắm trong tay.
Cấm dục hơn một tháng, dương v*t đột nhiên bị tay người luôn tâm tâm niệm niệm lắm lấy, Tạ Trường Tùng thở hổn hển một hơi, cơ hồ là ngay lập tức liền cứng, đỉnh vào trong tay Nghiêm Khê, so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng đều tinh thần hơn.
Mắt thấy Tạ Trường Tùng càng ngày càng dựa gần vào hắn, Nghiêm Khê dứt khoát một tay đem Tạ Trường Tùng đẩy lên trên sopha, cúi người ôm lấy anh, trên tay từng chút từng chút loát động mạnh hơn, dường như muốn làm Tạ Trường Tùng nhanh bắn ra.
Nghiêm Khê trên tay công phu lợi hạ, Tạ Trường Tùng chưa được một lúc đã muốn bắn, đành phải vận dụng toàn bộ trí lực để chịu đựng. Trong lúc nhất thời anh có chút bất mãn, Nghiêm Khê làm như vậy, giống như là đang ước gì anh mau chóng rời đi. Để trả thù, Tạ Trường Tùng đưa tay ôm chặt lấy lưng Nghiêm Khê, cố ý nâng chân cọ lên sườn eo của hắn, ở bên tai hắn dùng khí phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ cùng thở dốc, vươn đầu lưỡi liếm vành tai của đối phương, không ngừng nói những lời nói lộ liễu. Ở thời điểm nhịn không được mà bắn ra, Tạ Tường Tùng dùng âm thanh nhiễm tiếng khóc nức nở mà gọi hắn: "A...Nghiêm Khê".
Nghiêm Khê ngồi thẳng dậy, có chút bất đắc dĩ mà nhìn anh, không kịp để ý ngón tay trắng nõn dích đầy tinh dịch bên trên, dưới háng đã nhô lên một khối to. Tạ Trường Tùng trong lòng cười thầm, ở bên môi Nghiêm Khê nhẹ mổ một chút cười nói: "Còn không muốn làm?"
Nghiêng người đi lấy khăn giấy, thanh âm Nghiêm Khê vẫn vững vàng như cũ:"Cậu cần phải trở về." Lúc này hắn đột nhiên sửng sốt, tay Tạ Trường Tùng đã sờ soạng đi lên, mềm nhẹ ở giữa háng bồi hồi. Nói không có cảm giác là giả, Nghiêm Khê là một nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường, nếu không đã không bị thanh âm gọi giường của Tạ Trường Tùng kêu đến cứng.
Nhưng khi ngón tay Tạ Trường Tùng cách quần trong lúc vô tình chạm qua đáy chậu, Nghiêm Khê nhịn không được đột nhiên run lên, đứng dậy hung hăng đẩy đối phương ra.
Nghiêm Khê không có khống chế lực đạo, Tạ Trường Tùng đột nhiên không kịp phòng ngừa phía sau lưng va vào tay vịn sopha, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn.
Nghiêm Khê ngây ngẩn cả người, cũng không nghĩ tới mình sẽ phản ứng quá khích như vậy. Hắn đang muốn xin lỗi đối phương, Tạ Trường Tùng đã đoạt trước nói: "Xin lỗi, tôi không nên bức ngài như vậy."
Rõ ràng là chính mình làm hành vi thô bạo lại bị đối phương xin lỗi, Nghiêm Khê không biết nói gì, cúi đầu nhìn hắn.
Tạ Trường Tùng trên mặt đã khôi phục thần sắc ngày thường, anh đem khăn giấy rồi nắm lấy tay Nghiêm Khê, cẩn thận đem từng ngón tay lau khô, hôn một cái vào đầu ngón tay Nghiêm Khê, nói: "Tôi đi về trước đây."
Tạ Trường Tùng không nhắc lại chuyện vừa rồi, điều này làm Nghiêm Khê nhẹ nhàng thở ra. Hắn đem Tạ Trường Tùng đưa đến cửa, nói: "Chú ý an toàn".
Tạ Trường Tùng mỉm cười với hắn. Thời điểm không đem Nghiêm Khê làm việc kia nụ cười của anh luôn mang theo dung túng cùng ôn nhe, một đôi mắt cười chứa đựng đầy tình yêu. Ánh mắt như vậy làm Nghiêm Khê thở dài trong lòng, tiến lên hôn lên môi hắn một cái, thấp giọng nói: "Lần sau lại đến".
Đôi mắt Tạ Trường Tùng càng sáng, anh nghiêm túc gật đầu, nói: "Tôi đi đây. Ngài nhớ rõ ăn cơm đúng giờ."
Ở bên cửa sổ nhìn Tạ Trường Tùng lái xe đi, Nghiêm Khê ngồi ở trên sopha trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, liên hệ tới điện thoại của bác sĩ Trần.