Chương trước
Chương sau
Năng lực nhìn ban đêm của Tô Mẫn rất tốt, cậu thấy rõ khuôn mặt của ba người phía trêи.
Trong đó một người là Lưu Lỵ Lỵ, cô ta ở phía bên trái, phía bên phải là Trương Viện, hai người đều là bạn học cùng ban. Tô Mẫn còn nhớ khuôn mặt của bọn họ.
Mà ở người đứng giữa, khóe miệng cô ta dính đầy máu, nhưng nhìn kỹ cũng có thể nhận ra ngũ quan, cũng là một nữ sinh.
Ba con quỷ cứ đứng đó nhìn chằm chằm cậu.
Tô Mẫn làm tốt tư tưởng cho mình, cậu dời mắt đi chỗ khác, nói: "Chúng ta đụng trúng quỷ đánh tường, các cậu nhắm mắt lại đi."
Bị quỷ đánh tường, phương pháp tốt nhất là nhắm mắt đi thẳng.
Tất nhiên bây giờ bọn họ đang ở trêи cầu thang nên không thể đi thẳng, đi thẳng chắc chắn sẽ gặp trở ngại, chỉ có thể mò theo tay vịn cầu thang, như vậy sẽ không bị quỷ mê hoặc.
Lâm Tiểu Nghiên nói: "Được."
Lâm Nhất Nhật chủ động nói: "Mình đi ở phía sau, Tô Mẫn đứng đầu đi."
Con gái thì phải được che chở nhiều hơn. Dù hắn cũng thấy rất sợ nhưng ai bĩu hắn lại là đại nam nhân làm chi.
Tô Mẫn quay đầu lại, dặn dò: "Các cậu cầm góc áo của nhau, đừng buông ra, tôi sẽ đi rất chậm."
Chờ mọi thứ đều sẵn sàng, cậu liền nhắm mắt lại.
Giờ phút này bọn họ đang ở lầu mấy cậu cũng không biết, chỉ hy vọng phương pháp của cậu thành công, nếu không đêm nay cả đám sẽ chết chỗ này.
Cảm giác được Lâm Tiểu Nghiên đang kéo vạt áo sau của mình, Tô Mẫn liền khoát tay lên tay vịn, bắt đầu mò từng bậc đi xuống.
Rơi vào tình thế như thế này, phải nhắm mắt lại càng thêm khẩn trương.
Mọi cảm giác của Tô Mẫn đều tập trung vào lỗ tai, cậu chỉ sợ mình nghe được cái gì không nên nghe.
Mới đi được vài bước, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Hình như có cái gì đó vừa rơi xuống, sau một tiếng liền im bật, cụ thể truyền đến từ nơi nào cũng không rõ.
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tô...Tô Mẫn, cậu nghe không?"
Tô Mẫn một bên di chuyển tay, vừa nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta trước tiên đi ra ngoài đã, những thứ khác không cần lo."
Là cậu đem bọn họ đến đây nên cậu phải đem bọn họ trở về nguyên vẹn.
Tuy đây chỉ là bộ phim kinh dị cậu tham gia, thế nhưng Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên có thể đến đây cùng với cậu, chứng tỏ bọn họ tín nhiệm cậu.
Tô Mẫn nhẩm nhẩm số bậc cầu thang, thời điểm đếm đến bậc thứ mười hai chân đã chạm mặt đất.
Cậu nhắm hai mắt tìm tòi. Thế mà phía dưới vẫn còn bậc thang, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa tới được lầu một.
Tô Mẫn chuẩn bị từ từ bước xuống.
Bỗng nhiên một cái tay lạnh lẽo chạm đến đầu ngón tay cậu.
Tô Mẫn sợ hết hồn, theo bản năng muốn mở mắt, nhưng ánh mắt đã bị một bàn tay khác che lại, mang chút hơi lạnh.
"Đừng mở mắt."
Là âm thanh quen thuộc.
Vẻn vẹn chỉ nghe qua một lần, Tô Mẫn liền có thể nhớ rõ ràng.
Thanh âm này là thanh âm êm tai nhất trong số âm thanh cậu từng nghe. Cho dù ở trêи mạng cậu đã nghe qua rất nhiều phối âm, nhưng tất cả đều không êm tai như Kính Tiên.
Cậu nghe thấy nhịp tim của mình đập thình thịch.
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tô Mẫn, sao chưa đi vậy? Đã tới chưa?"
Tô Mẫn vội vã đáp: "Không sao, phải đổi đường khác. Tôi đang tìm đường, cậu đừng vội cũng đừng mở mắt."
Cái tay lạnh lẽo trêи lan can đụng đến đầu ngón tay của cậu, đem tay cậu đặt vào lòng bàn tay anh. Cảm giác lúc này của cậu là đất trời như ngập trong băng tuyết.
Tô Mẫn cảm thấy anh đang kéo cậu.
Cậu mím môi, tự hỏi mình có nên tự mò xuống không, hay nên đi theo Kính Tiên?
Suy nghĩ kỹ một chút thì từ đầu đến giờ Kính Tiên chưa từng hại mình, thậm chí mỗi lần xuất hiện đều giúp cậu chuyển nguy thành an.
Tô Mẫn nhấc chân.
Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật ở phía sau đối với chuyện này không biết gì cả, chỉ theo cậu đi xuống từng bậc từng bậc.
Tô Mẫn bị Kính Tiên kéo, ngoan ngoãn đi theo.
Giác quan của cậu ngoài trừ lỗ tai, còn lại toàn bộ đều tập trung vào bàn tay kia, cảm giác hết sức kỳ quái.
Đến khi đã đi được vài bước, cậu mới nhớ tới mình quên mất việc đếm bậc thang.
Tô Mẫn quơ quơ đầu, bỏ qua suy nghĩ kỳ quái, nghĩ lần sau gặp lại Kính Tiên làm sao để cảm tạ anh.
Nếu không thì đốt chút giấy? Đốt vài thứ tốt cho cho người này?
Mang theo những suy nghĩ lung ta lung tung, cho đến không lâu sau đó, chủ nhân của cái tay kia rốt cuộc dừng lại.
Tô Mẫn nghe được âm thanh của anh: "May mắn không làm nhục sứ mệnh."
Cậu còn chưa kịp mở mắt, đã thấy trêи môi chạm phải một khối băng lạnh lẽo, chờ đến lúc mở mắt ra, thì trước mặt đã không còn gì nữa.
Cảm giác lạnh lẽo biến mất hầu như không còn.
Hiện tại ba người bọn đang họ đứng ở tầng một của văn phòng, phía sau là cầu thang cao chót vót, nhìn không thấy phần cuối.
Lâm Nhất Nhật tiến đến trước mặt Tô Mẫn, hỏi: "Còn nhìn cái gì nữa? Chúng ta đi ra được rồi, mau rời đi đi."
Tô Mẫn thu tầm mắt lại, "Không có gì."
Cậu đè ý nghĩ trong lòng xuống.
Lâm Tiểu Nghiên ôm một cánh tay, "Chạy nhanh đi, nếu không ngày mai nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, không biết camera có quay lại chúng ta không."
Tô Mẫn nói: "Không đâu, có quỷ xuất hiện camera sẽ hỏng."
Giống như ngày hôm nay, khi hai người họ đi thang máy.
Dù sao đứng ở chỗ này nữa cũng không có tác dụng gì, nhất định phải rời đi nếu không bảo an sẽ phát hiện cửa văn phòng bị hỏng.
Bên ngoài, mặt trăng lẳng lặng nằm giữa bầu trời.
Tô Mẫn đột nhiên dừng lại: "Chờ đã, lúc trước tôi nghe thấy có thứ gì rơi xuống, chúng ta đi xem thử."
Lâm Nhất Nhật cũng nghe âm thanh kia: "Được."
Bên ngoài rìa văn phòng là những bụi cây, gần hơn là thảm cỏ, vay xung quanh tòa nhà, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.
Ngay cả một khối đá cũng không có.
Tô Mẫn có chút nghi hoặc.
Cậu nhớ chính mình không nghe lầm, cái âm thanh kia rốt cuộc là thứ gì rơi xuống, là đồ vật hay là... người.
Sau khi trở lại ký túc xá, Tô Mẫn mới nhớ xem thời gian, đã qua ngày hôm sau.
Sáng sớm còn có lớp, cậu cũng không trì hoãn thời gian, rón rén lên giường ngủ, vốn tưởng không ngủ được, ai ngờ không đầy một lúc sau mắt đã mở không nổi.
***
Sáng sớm hôm sau, thi thể Trương Viện bị phát hiện.
Cửa văn phòng bị phá hỏng, lại có người nhìn thấy Trương Viện buổi tối đi ra ngoài, đương nhiên đều đoán là do cô ta làm hỏng.
Trêи thực tế cũng chính là Trương Viện gây ra.
Lâm Nhất Nhật lo lắng đề phòng cả đêm, sáng sớm đã đi thăm dò xem hôm qua có để lộ chuyện gì không. Sau khi hắn biết camera hỏng thì cả người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc quay về còn tốt bụng mua cho Tô Mẫn bữa sáng phong phú.
Hôm nay Tô Mẫn rửa mặt không có nhìn thấy dòng máu trong vòi nước.
Lâm Nhất Nhật lải nhải: "Theo bọn họ nói, mấy chú cảnh sát phát hiện thi thể Trương viện bên ngoài lầu bảy, thì cả đám đều hoảng sợ."
Bọn họ tối hôm qua mới thật sự gọi là sợ hãi chứ.
Tô Mẫn vừa uống sữa đậu nành, vừa hỏi: "Còn thi thể Lưu Lỵ Lỵ đâu?"
Lâm Nhất Nhật suy nghĩ một chút, "Hình như không nhắc tới, chắc không xuất hiện, biết đâu nửa đêm cậu ta chạy về rồi."
Nếu không tại sao hôm nay cảnh sát lục soát cả tòa nhà cũng không thấy.
Tô Mẫn hỏi: "Bọn họ có mở khóa lầu bảy không?"
Lâm Nhất Nhật lắc đầu nói: "Không có, hình như sau đó lãnh đạo đến thì cảnh sát rời đi."
Theo lý mà nói, bọn họ phải tiến hành tìm chứng cứ mới đúng.
Thi thể Trương Viện bị phát hiện ngoài cửa lầu bảy, đương nhiên cần phải mở cửa kiểm tra một chút. Nhưng kỳ lạ là không làm gì cả, có lẽ bọn họ cũng biết xảy ra chuyện gì.
Tô Mẫn cảm thấy mình đi hỏi cũng vô dụng.
Cô bảo vệ chắc chắn biết được sự thật, lại không muốn trả lời.
Thế nhưng cuối cùng cậu cũng có một manh mối, khuôn mặt nữ sinh ở cùng Lưu Lỵ Lỵ và Trương Viện tối hôm qua cậu đã thấy được.
Việc còn lại chỉ cần tìm ra nữ sinh này học năm nào.
Lâm Nhất Nhật phất tay một cái: "Này, cậu phát ngốc cắn ống hút làm gì?"
Tô mẫn hoàn hồn, hỏi: "Hồ sơ của trường học cậu biết ở nơi nào không? Nơi có thông tin cùng ảnh của tất cả học sinh ấy."
Lâm Nhất Nhật nói: "Cậu có phải học sinh trường này không vậy, cái này cũng không biết? Phòng hồ sơ nằm dưới thư viện lòng đất chứ đâu, bình thường không được đi vào, cậu muốn đi à?"
Tô mẫn gật gật đầu.
Lâm Nhất Nhật căng thẳng hỏi: "Vậy chúng ta đợi buổi tối mới đi?"
To Mẫn nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy, buổi tối chúng ta đi không phải dễ dàng đụng quỷ? Còn nữa, cậu cũng muốn đi?"
Lâm Nhất Nhật nói: "Cậu đi mình tất nhiên cũng đi."
Tô Mẫn cũng không từ chối hắn, trái lại tự hỏi: "Chìa khóa phòng hồ sơ lấy thế nào?"
Lâm Nhất Nhật nói: "Cái này không đơn giản đâu, chúng ta làm một kế điệu hổ ly sơn đi. Ông thầy quản lý luôn ở trêи tầng một, chìa khóa chắc chắn nằm trong ngăn kéo của ổng."
Tô Mẫn cảm thấy hắn nói có lý.
Cậu chỉ có vài đoạn ký ức linh tinh, ngoại trừ tình tiết trong trường học thì cậu không biết nhiều lắm.
Tô Mẫn hút một ngụm sữa đậu nành, "Cứ làm thế đi."
Buổi sáng họ có tiết, buổi chiều cũng có. Mãi cho đến chạng vạng, thời điểm ánh tà dương đỏ rực chiếu khắp nơi, bọn họ mới tiến vào thư viện.
Lâm Tiểu Nghiên nghe được việc này, cũng chạy theo đến đây.
Hơn nữa biện pháp của Lâm Nhất Nhật rất tốt.
Thầy quản lý có đánh dấu trêи từng cái chìa khóa, Tô Mẫn lật qua lật lại, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa phòng hồ sơ.
Chờ khi thầy chưa trở lại, ba người thừa dịp hắn không chú ý đi xuống lòng đất, tìm từng phòng một, mở ra phòng hồ sơ.
Trong trung tâm thư viện có máy điều hòa, đi xuống tầng dưới cũng rất mát.
Lâm Tiểu Nghiên nói: "Tô Mẫn, lúc đó chỉ mình cậu thấy được, chúng mình không thấy cô ta, làm sao tìm đây?"
Cô cũng muốn biết nữ sinh kia rốt cuộc là ai.
Tô Mẫn nói: "Các cậu đi tìm một ít báo, tất cả trường học đều sẽ thu gom báo cũ, đảm bảo chúng ta có thể phát hiện ra cái gì đó."
Phòng hồ sơ đã rất lâu không ai đi vào, vừa đẩy cửa ra một lớp tro bụi liền phả vào mặt, thiếu chút nữa làm ba người sặc nhảy mũi.
Cuối cùng bịt mũi lại cũng miễn cưỡng nhịn được.
Diện tích phòng hồ sơ rất lớn, liếc mắt nhìn sang gần hơn mười cái giá cao, bên trêи đều có phân loại từng cái.
Bên cạnh còn đặt một giá đựng báo.
Lâm Nhất Nhật đi sau cùng đóng cửa lại, Tô Mẫn lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, dặn dò hai người còn lại: "Thời gian không nhiều, chúng ta phân công nhau hành động, tôi tìm kiếm hồ sơ, các cậu tìm xem trong báo cũ có phát sinh chuyện lớn nào không."
Họ có thể tìm được năm xảy ra chuyện trêи báo thì càng tốt.
Hai người cùng nhau gật đầu: "Được."
Hồ sơ trường học phân loại rất nhiều, bao gồm các loại xử lý kỷ luật, tài liệu của giáo viên, tài liệu học sinh.
Tô Mẫn đi qua giá sách xử lý kỷ luật, thì thấy có một lớp đều bị xử phạt toàn bộ, không biết đã làm ra chuyện gì.
Ngoại trừ xử lý kỷ luật, còn có một ít vụ án.
Mỗi trường học đều có xảy ra vụ án giết người hoặc tự sát, đều được ghi lại trong sổ sách, một ít còn lại cũng không ai biết rõ.
Tô Mẫn không trì hoãn, trực tiếp tiến đến giá đựng hồ sơ.
Cái giá này vừa vặn cao bằng cậu.
Tô Mẫn rút quyển sổ đầu tiên ra, giá sách nhất thời trống một khoảng.
Đây là quyển hồ sơ của khoa văn học Hán ngữ, ảnh thẻ tốt nghiệp của từng người đều đầy đủ, con gái chiếm đa số, cũng không có ảnh của nữ sinh tối hôm qua.
Tô Mẫn khép cặp văn kiện lại, chuẩn bị trả về, tay cậu mới vừa đụng tới giá sách, cả người đã cứng lại.
Bởi vì nơi cặp văn kiện kia bị rút ra, trong không khí bỗng xuất hiện một con mắt.
Con mắt kia khẽ đảo đồng tử nhìn cậu.
Không biết nó đã nhìn bao lâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.