Chờ người đàn ông kia đi rồi, phòng ăn lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.
Phương Thư Tuyển nuốt xuống miếng cà rốt nhạt nhếch, hỏi: “Người này đột nhiên xuất hiện, hai người biết hắn không?”
Tô Mẫn nói: “Không biết.”
Ân Trạch cũng cùng lắc đầu một cái, “Tôi cũng không.”
Bọn họ chỉ gặp cảnh sát trại giam là nhiều nhất, cái người đàn ông ban nãy đột nhiên xuất hiện cho người ta cảm giác rất lạ.
Mấy người đành bỏ qua, có nghĩ nhiều đi nữa thì vẫn phải ăn cơm.
Bị trì hoãn như vậy, sau khi bọn họ ăn xong thì thời gian cũng vừa vặn kết thúc.
Lúc đứng xếp hàng, đột nhiên Tô Mẫn nghĩ ra một ý.
Cậu nhớ tới Lý Hào được mình cứu hôm nay, liền quyết đoán chạy qua hỏi hắn xem cái người vừa tới là ai.
Bời vì thời gian ít ỏi, Tô Mẫn liền trực tiếp chen ngang đến chỗ Lý Hào, cảnh sát trại giam nhìn thấy cũng cũng giả vờ giả vịt bỏ qua.
Dù sao chỉ cần bọn họ đúng giờ xếp hàng, thi hành hiệu lệnh đến chỗ chỉ định là được.
Thấy cậu chạy qua đây, Trương Kiến cực kỳ khiếp sợ, hắn vội vã chớp mắt vài cái rồi nhanh miệng nói, “Hào ca cố lên.”
Lý Hào mắng: “Cố lên cái rắm.”
“Đương nhiên là cố gắng đem nó tới phòng chúng ta rồi.” Trương Kiến không có ý tốt nói, “Hào ca, anh nhất định —— “
Hắn còn chưa nói hết, cả người đột nhiên ngã cái rầm xuống đất.
Chờ hắn bò dậy thì mặt và mũi đều muốn phẳng cả ra rồi. Trương Kiến khôi phục lại sau cơn choáng, lỗ mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679879/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.