Chương trước
Chương sau
Một vài tạp âm bên ngoài truyền vào trong phòng, đặc biệt là tiếng hát của mấy gã tù nhân.
Thẩm Túc là quỷ nên nhiệt độ trên người anh rất lạnh, eo hai người không thể tiếp xúc trong thời gian dài được.
Lúc Tô Mẫn đứng lên thì phát hiện quần áo của mình cũng ướt hết rồi.
Cậu lấy khăn choàng lên người, nói: “Anh không định đi à?”
Ban nãy cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ ra ngoài mà không tắm có lẽ Tô Mẫn sẽ khó chịu đến nỗi không ngủ được mất.
Thẩm Túc đáp: “Được rồi.”
Thật ra anh không tình nguyện lắm, nhưng mà mặt dày ở lại nữa Tô Mẫn sẽ nổi giận, anh cũng không muốn hứng hậu quả này đâu.
Sau khi xác nhận Thẩm Túc đã biến mất, Tô Mẫn mới thở ra một hơi. Cậu đổi lại bộ quần áo bị rơi ướt ban nãy, bắt đầu tắm lại lần nữa.
Đến tận lúc cậu ra ngoài cũng không có chuyện gì xảy ra.
Ân Trạch nằm ở trên giường, nghe được tiếng động thì nói: “Tôi còn tưởng cậu gặp chuyện rồi.”
Ban nãy phòng Phương Thư Tuyển đã có chuyện, mà Tô Mẫn cứ ở trong phòng tắm mãi không chịu ra. Hắn tính xuống giường xem thử, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Nhưng có điều, tại sao người bạn cùng phòng này lúc tắm cũng phải lẩm bẩm trong miệng, đây mới chuyện làm hắn thấy khó hiểu nhất.
Nghe vậy, Tô Mẫn mới tùy ý tìm cái cớ: “Vừa nãy tôi thấy hơi choáng nên đứng nghỉ một chút.”
Ân Trạch cũng không nghi ngờ, “Bây giờ ổn rồi chứ?”
Tô Mẫn nói: “Không sao rồi.”
Thấy cậu không có chuyện gì, Ân Trạch cũng bớt căng thẳng, “Chuẩn bị tắt đèn rồi, cậu tranh thủ đi.”
Tô Mẫn ừm một tiếng, vớ tay lấy cốc đi rửa mặt.
Vận khí của Tô Mẫn đúng là khá tốt, cậu vừa đánh răng xong thì bên ngoài cũng thông báo tắt đèn. Một giây sau phòng đã tối đen.
Tô Mẫn phải dừng lại một chút mới thích ứng được với bóng tối. Cậu mò tới trên giường, còn chưa ngồi xuống thì cảm giác được Thẩm Túc lại tới nữa.
Tô Mẫn phát hiện dạo gần đây ngày nào cậu cũng gặp Thẩm Túc.
Tô Mẫn hỏi: “Không phải anh đi rồi à?”
Thẩm Túc nói: “Không đi.”
Anh lúc nào cũng ở đây, chỉ khi nào thích mới xuất hiện thôi.
Tô Mẫn nhíu mày, không biết con quỷ này có ý gì. Nhưng cậu tin anh sẽ không nhìn lén cậu tắm.
Thẩm Túc đang ngồi chễm trệ trên cái chăn của cậu, Tô Mẫn liền đi qua kéo nó lên.
Có lẽ động tác của cậu có chút lớn, cái giường nhỏ lập tức phát ra âm thanh kẽo kẹt, vang trong phòng tối không hiểu sao có chút mờ ám.
Phía đối diện có người gõ một cái.
Ân Trạch cũng nghe được tiếng động, nghiên người qua hỏi, “Tô Mẫn, cậu không sao chứ?”
Tô Mẫn không dám cử động nữa, cậu bị Thẩm Túc làm cho tức chết rồi, nhỏ giọng cáu: “Đều do anh.”
Thẩm Túc ôm lấy cậu, “Ừm đều do anh.”
Tô Mẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, trả lời câu hỏi của Ân Trạch: “Không có gì, tôi nghĩ nhiều nên ngủ không được.”
“Được rồi.” Ân Trạch trở mình, “Vậy cậu nhỏ một chút.”
Tô Mẫn ừm một tiếng.
Chờ Ân Trạch ngủ rồi, cậu cũng không muốn nói nhảm với Thẩm Túc nữa, trực tiếp nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Dù sao giờ giấc làm việc và đi ngủ của cậu cũng có quy luật.
Thẩm Túc cũng thuận thế nằm song song với cậu.
Giường trong ngục giam chỉ là giường đơn, tuy hẹp nhưng lại đủ dài, Thẩm Túc có cao to một chút nhưng cũng nằm xuống được.
Phòng số 8 đã yên tĩnh lại.
Âm thanh bên ngoài vẫn còn huyên náo, nghe không rõ là cái gì, cứ như ai đó bị ngột ngạt lâu ngày bây giờ thả ra một tiếng gầm nhẹ, giải tỏa tâm tình.
Trong cái ngục giam này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà bọn họ chỉ biết ngồi đây chờ chết, bất cứ thời điểm nào cũng phải sẵn sàng nghênh đón vận mệnh trêu đùa. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng đã kìm nén hết sức.
Tô Mẫn vừa nghe liền biết ban ngày nhìn thì rất bình thường, nhưng thật ra đã có nhiều người ngột ngạt gần chết, không biết những người này khi nào mới bạo phát.
Trong lúc này, não của Thẩm Túc nằm bên cạnh thì đang hoạt động với vấn đề khác.
Anh không chịu được bầu không khí im lặng, ghé sát vào lỗ tai Tô Mẫn hỏi: “Trước đây em đã hôn qua rồi?”
Vẻ mặt Tô Mẫn rất khó lường, “Ừ.”
Người chưa từng có bạn gái thì hôn thế nào, nhưng trước khi Thẩm Túc hỏi câu này thì tính ra hai người bọn họ đã hôn vài lần.
Dù sao anh cũng đâu có hỏi hôn người hay quỷ.
Đúng như dự đoán, Thẩm Túc vừa nghe liền như giẫm phải boom, lập tức nằm ngang qua người cậu, trầm giọng hỏi: “Ai?”
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, bốn cái chân cũng quấn cùng một chỗ.
Tô Mẫn nhíu nhíu mày, “Anh hỏi làm gì.”
Câu trả lời này không đúng ý Thẩm Túc, anh cho là cậu đang định lảng sang chuyện khác, trong lòng ngộp đến hoảng.
Thẩm Túc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Em không nên cùng người khác.”
Anh cúi đầu, chôn ở cổ Tô Mẫn.
Tô Mẫn không lên tiếng, không biết Thẩm Túc lại đang lầm bầm cái gì, âm thanh rất nhỏ, ở gần như vậy nhưng cậu cũng không nghe rõ nội dung.
Hơi thở của anh nóng hổi mà trái lại rất lạnh. Lúc này hơi lạnh phun vào vành tai cậu, có chút kích thích cùng tê dại.
Tô Mẫn thấy thoải mái, vô thức hừ ra tiếng.
Sau một lát, cậu mới mở miệng: “Lừa anh thôi, đừng nói nữa, tôi cũng không biết anh đang nói gì.”
Thẩm Túc một lần nữa ngẩng đầu, không thèm nói gì mà lập tức hôn lên môi cậu.
Rõ ràng mới vừa tắm xong nhưng Tô Mẫn lại sửng sốt đến nổi đổ mồ hôi, lòng bàn tay cậu chạm được tay Thẩm Túc, một chút thô ráp cọ lên tay cậu.
Hai người mơ màng hôn nửa ngày, môi Tô Mẫn đều đã tê rần. Cậu hơi nghiêng mặt sang bên cạnh, tránh anh ra, thở gấp.
Thẩm Túc lại nằm bên cạnh cậu, cơ thể hai người lúc này cứ như đã dính chặt không thể rời.
Tay Tô Mẫn bị anh nắm, rút thế nào cũng không ra. Thẩm Túc nắm rất chặt, một loại cảm giác khó có thể nói rõ tràn khắp lòng ngực cậu, quấn chặt không chịu buông.
Cậu mở to mắt nhìn lên trần hồi lâu, sau đó mới quay sang bên phải, đối diện với Thẩm Túc nhẹ giọng hỏi: “Lúc nào tôi có thể thấy được anh?”
Chóp mũi của bọn họ kề sát nhau, Tô Mẫn cũng không định tránh ra.
Bỏ qua việc hỏi thân phận Thẩn Túc, cậu lựa chọn đề tài này, có thể nói cái này cũng là chuyện cậu quan tâm nhất.
Từ bộ phim đầu tiên đến bây giờ, cậu cũng chưa từng thấy mặt Thẩm Túc đến một lần.
Lúc trước thì có thể không quan tâm vì ban đầu bọn họ cũng không quen biết, thế nhưng bây giờ cậu rất muốn biết mặt anh.
Là loại cảm giác nôn nóng chưa từng có.
Thẩm Túc nhấc cằm, chạm môi Tô Mẫn một cái, lại nhanh chóng lui về, “Ba ngày sau.”
Nghe vậy, Tô Mẫn liền nhíu mày.
Tại sao lại ba ngày sau, có thời gian cụ thể như vậy, ba ngày sau sẽ có chuyện gì quan trọng sao?
Thấy Tô Mẫn không lên tiếng, Thẩm Túc nói tiếp: “Em chờ một chút.”
Tô Mẫn nhắm mắt lại đáp: “Được.”
Thẩm Túc tiến sát lại, lần này không làm gì nữa, chỉ ngủ cùng với cậu.
Trong phòng cũng coi như chính thức yên tĩnh.

Ngục giam ban đêm bất chợt ồn ào.
Không biết qua bao lâu, Tô Mẫn tỉnh lại.
Bên ngoài vẫn tối như mực, trên hành lang có tiếng gì đó, nhưng mọi người trong ngục giống như đã ngủ hết rồi.
Cậu đoán bây giờ có thể là hừng đông chứ không phải thời điểm sau khi đèn tắt, bởi vì trời chưa sáng, tất cả mọi người cũng đều đang ngủ. Thời điểm đó lúc nào cũng có tiếng người, nhưng bây giờ lại không còn.
Thẩm Túc đã biến mất, Tô Mẫn cũng không hiểu sao không thấy buồn ngủ nữa, cậu trực tiếp vươn mình từ trên giường xuống.
Một chút ánh trăng chiếu vào từ ô cửa sổ.
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, cậu đi tới gần cửa. Hành lang vẫn một màu xanh lục hòa cùng bóng đen như những ngày trước, khung cảnh cực kỳ tối tăm.
Thỉnh thoảng có tiếng gầm nhẹ đứt quãng vang lên.
Tô Mẫn nghe nửa ngày, cậu nhận ra âm thanh này có chút giống âm thanh buổi chiều đầu tiên nghe được, đều truyền đến từ ngoài hành lang.
Cậu đứng đây chỉ có thể nhìn thấy một nửa hành lang, bên ngoài trống rỗng không có bất cứ thứ gì, thế nhưng âm thanh quả thật từ bên kia truyền tới.
Giằng co thêm nửa giờ, âm thanh mới từ từ biến mất.
Tô Mẫn nghĩ đứng đây nữa cũng không nghe ra cái gì, một lần nữa trở lại trên giường, đếm xong một đàn cừu liền nhanh chóng thiếp đi.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào giường nhỏ, hiển nhiên sắc trời cũng không tệ lắm.
Tô Mẫn mới vừa ngồi dậy thì nhận được nhắc nhở của rạp chiếu phim, nhắc nhở ngày hôm nay thế mà lại là dòng sông.
Vừa nghe cái từ này, cậu liền nghĩ ngay đến người chết dưới nước ngày hôm đó, đến bây giờ cũng không tra ra được vì lý do gì.
Ân Trạch đã rửa mặt xong, ngồi giường dưới, “Sao cậu còn ngồi đấy? Chuẩn bị ăn sáng rồi.”
Tô Mẫn hoàn hồn nói, “Được.”
Phòng bên cạnh đã phát ra đủ loại âm thanh, nghe có cảm giác như đang ở trong ký túc xá trường đại học vậy.
Tô Mẫn đánh răng xong đứng trước gương nhìn hồi lâu.
Rất tốt, không bị sưng.
Cậu sợ dấu tích tối hôm qua còn lưu lại, bị người ta phát hiện được thì không xong, nói không chừng còn bị hiểu lầm với Ân Trạch.
Lúc đó sợ là Phương Thư Tuyển hận cậu chết.
Đột nhiên Tô Mẫn nghĩ như vậy, sau đó cũng bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Mãi cho đến khi rời khỏi nhà vệ sinh, não cậu mới hoạt động lại.
Cậu nhìn chằm chằm Ân Trạch hồi lâu.
Ân Trạch bị nhìn đến nổi chột dạ, hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì hả?”
Tô Mẫn nói: “Không có, tôi có vấn đề muốn hỏi, nhưng sợ anh không trả lời nên thôi.”
Ân Trạch không hiểu gì hết, “Có chuyên gì?”
Tô Mẫn ngồi xuống giường với hắn, sắp xếp từ ngữ rồi nói, “Anh và Phương Thư Tuyển biết nhau bao lâu rồi?”
Ân Trạch nói: “Bốn năm.”
“Vậy là lúc nhập học hai người đã quen nhau.” Tô Mẫn có chút giật mình, cậu cứ nghĩ hai người bọn họ chỉ mới quen biết gần đây, dù sao thì quen bạn gái cũng cần có thời gian chứ.
Ân Trạch cúi đầu sửa lại quần áo, “Nói đúng ra, hắn và tôi cùng chuyên ngành, tên đó ở đối diện ký túc xá của tôi.”
Tô Mẫn càng bất ngờ hơn.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại đúng là như thế nên bọn họ mới quen nhau lâu đến vậy.
Không chờ cậu hỏi thêm, bên ngoài đã vang lên tiếng còi, có người gọi: “Xếp hàng ăn sáng!”
Ân Trạch đứng lên nói: “Đi thôi.”
Tuy bọn họ đều mặc hai bộ áo tù giống nhau như đúc, nhưng mà nhờ vậy mới có thể nhìn rõ vẻ đẹp của một người. Tóm lại đồ giống không đáng sợ, sợ cái ai xấu ai đẹp nhìn một phát là biết liền.
Cho nên trong kịch bản mới có chuyện ngay từ đầu Hào ca đã chấm trúng Tô Mẫn.
Bây giờ Hào ca cũng không có gan làm gì, mấy bữa trước ngày nào hắn cũng sống trong lo lắng sợ hãi. Tuy nhiên trải qua vài ngày bình yên hắn lại quên đau mà trở về dáng vẻ muốn ăn đòn ban đầu.
Lúc ăn sáng, Tô Mẫn còn thấy hắn đá mắt qua đây.
Hắn ngồi bên bàn ăn, cầm cái muỗn tự coi là tư thế tao nhã nhất, sau đó nghiêng người qua nói gì đó với tên bên cạnh.
Sau đó Tô Mẫn liền thấy một qua cam được thả trên bàn của cậu.
“Hào ca cho.” Người đến nói: “Nói cho mày biết, theo Hào ca là phúc của mày đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”
Tô Mẫn liếc nhìn quả cam, phát hiện tên Hào ca này đúng là trẻ con.
Cậu còn chưa xem đủ, trái cam kia đã biến mất không thấy tăm hơi nữa. Cũng không thấy ai lấy nó.
Đàn em của Hào ca ngệch mặt ra, hắn nhìn xung quanh, lập tức hỏi: “Là đứa nào lấy quả cam? Là ai? Sao tao không thấy nữa?”
Hắn không nhìn thấy ai lấy cả!
Tô Mẫn lạnh mặt nói, “Tôi không biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.