Chương trước
Chương sau
Tô Mẫn nghi ngờ Minh Minh không ở trong phòng.
Thằng bé mang đến cho cậu một cảm giác không giống mấy đứa trẻ lúc trước, nó có tư duy của mình. Thế giới của thằng bé có vẻ như không ai chạm vào được.
Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Làm sao chúng ta biết Minh Minh ở nơi nào? Trừ khi tìm được hoặc là hỏi viện trưởng."
"Cô nhi viện chỉ hơi lớn một chút, sao không tìm được?" Hứa Y Hương chen miệng nói: "Em không muốn đứng đây đợi nữa, đi nhanh lên đi."
Sớm biết vậy đã không cho Nghiêm Kinh Tài quay lại đây, như vậy mình sẽ không trở về theo, cũng sẽ không gặp mấy chuyện thế này.
Tô Mẫn nói: "Rời khỏi nơi này trước đi."
May mà bọn họ còn chút may mắn. Vừa rời khỏi hành lang bên này, tiếng bước chân liền từ dưới cầu thang truyền đến, chưa được vài giây lão viện trưởng đã xuất hiện.
Lão viện trưởng kinh ngạc nói: "Các con tỉnh dậy rồi à, ăn sáng không?"
"Không không." Nghiêm Kinh Tài vội vã xua tay, "Chúng con phải trở về ngủ bù một giấc đây, sẽ không ăn đâu ạ."
Lý do này nghe có vẻ rất hợp lý.
Lão viện trưởng không đồng ý nói: "Không ăn sáng không tốt cho cơ thể, các con ăn xong trở về ngủ cũng không muộn."
Hứa Y Hương giả vờ ngáp một cái.
Nghiêm Kinh Tài thấy thế vội vã quan tâm: "Em mệt à?"
Hắn quay đầu nói: "Viện trưởng ngài xem, chúng con có thói quen ngủ một giấc đến hết buổi sáng, cho nên sẽ không ăn sáng."
Lão viện trưởng bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương thở phào một hơi, chưa kịp làm gì thì thấy ông lão chuyển hướng sang Tô Mẫn, cười híp mắt nói: "Con xuống ăn với ta đi, ở dưới có đồ ăn con thích."
Tô Mẫn thụ sủng nhược kinh: "... Thực ra con cũng rất buồn ngủ."
"Buồn ngủ cái gì buồn ngủ." Lão viện trưởng tức giận nói: "Nhanh đi xuống với ta, tiểu Trần đã chuẩn bị xong rồi."
Không nhắc tới tiểu Trần còn tốt, nói ra cậu càng muốn cự tuyệt.
Tô Mẫn nhu nhu mắt, "Viện trưởng, tối hôm qua con mất ngủ, ngài xem vành mắt đen của con đi, con muốn trở lại ngủ thêm chút nữa."
Lão viện trưởng đến gần nhìn, phát hiện vành mắt cậu đen thật sự.
Ông lão suy tư, nói: "Được rồi, vậy con cũng trở về ngủ đi, nhanh chóng đi ngủ, đừng lãng phí thời gian."
Nghiêm Kinh Tài cảm thấy lão viện trưởng có chút bất công.
Ông lão rất quan tâm Tô Mẫn, tuy rằng tấm lòng này có chút doạ người. Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra, không cần là tốt nhất.
Lão viện trưởng ở đây, bọn họ cũng không đi đâu nữa. Ba người đều vội vã trở về phòng, ngoan ngoãn ở lại.
Tận tới giữa trưa, Tô Mẫn rốt cục quyết định xuống lầu.
Dưới này vẫn không có ai, không biết lão viện trưởng ở đâu, còn tiểu Trần có lẽ bây giờ đang trong phòng bếp nấu ăn. Không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng đó không có gì tốt đẹp.
Tô Mẫn liền nhân cơ hội liền đi vòng quanh bên ngoài cô nhi viện một vòng, nhưng vẫn không thấy Minh Minh.
"Con đang tìm cái gì?"
Nghe được giọng lão viện trưởng, Tô Mẫn xoay người, "Không có gì, con chỉ nhìn khu vui chơi phía trước một chút
Lão viện trưởng cười híp mắt nói: "Ta còn nhớ con rất thích chơi cái này."
Ông lão chỉ vào đồ chơi phía trước, là một cái cầu trượt đã cũ. Màu của nó đã phai mất, lớp sơn phía trêи tróc ra thành màu xám trắng, bề mặt có rất nhiều bụi bặm, vừa nhìn liền biết rất lâu rồi không có ai chơi.
Tô Mẫn cảm thấy suy đoán của mình rất đúng.
Cậu hỏi: "Bọn nhỏ không chơi cái này sao?"
"Có chứ." Lão viện trưởng lấy tay đụng vào, "Mấy đứa trẻ thích chơi cái này nhất, mỗi lần đều chơi rất lâu."
Chơi rất lâu vì sao lại tích bụi?
Trực giác của Tô Mẫn cho thấy câu nói này có vấn đề, nó hoàn toàn khác với thực tế.
Thế nhưng cậu nghĩ tới việc tinh thần của lão viện trưởng có khả năng không bình thường, bởi vì bọn nhỏ đều bị như vậy mà ông ta có vẻ không nhận ra.
Trêи lầu đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Nghiêm Kinh Tài: "Tô Mẫn, điện thoại di động của anh bị hư rồi, cậu lên đây xem giúp anh một chút."
Hứa Y Hương cũng gọi: "Mau trở lại sửa điện thoại đi!"
Tô Mẫn: "..."
Cậu cũng không biết sửa, trở lại xem có ích gì.
Nhưng nhìn hai người diễn càng ngày càng lợi hại, Tô Mẫn chỉ có thể nói: "Viện trưởng, con lên xem thử."
Lão viện trưởng cũng không thấy có gì không đúng, "Được, nhanh đi rồi ăn cơm."
Trở lại căn phòng lầu hai, Tô Mẫn liền bị Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương vây xung quanh, "Cậu không sao chứ?"
"Tôi thì có thể gặp chuyện gì?"
Hứa Y Hương nói: "Cậu và viện trưởng đứng với nhau lâu như vậy, ai biết có sao không nên chúng tôi mới gọi cậu đấy."
Tô Mẫn nói: "Lý do hai người nghĩ ra cũng tốt thật."
Nghiêm Kinh Tài cười, "Đúng không? Bọn anh thông minh quá mà."
Tô Mẫn: "..."
"Hai người gọi tôi lên rồi cũng phải đi xuống lại." Tô Mẫn nhắc nhở: "Viện trưởng mới vừa nói đến giờ ăn cơm."
Hai người liền khẩn trương lên, "Lại muốn ăn cơm?"
Bây giờ mà nhắc tới ăn cơm, bọn họ sẽ cực kỳ khϊế͙p͙ sợ.
Không đợi Tô Mẫn trả lời, cửa phòng đã bị gõ, giọng lão viện trưởng vang lên: "Nhanh đi ra ăn cơm."
Hứa Y Hương: "..."
Nghiêm Kinh Tài: "..."
Sao lại đúng giờ như vậy, mới vừa nói tới ông ta đã lên đây. Viện trưởng đúng là rãnh rỗi, chỉ có mỗi việc gọi bọn họ đi ăn cơm.
Lúc ba người Tô Mẫn xuống dưới lầu, đồ ăn đã dọn lên trêи bàn.
Lần này chỉ có bốn phần, không có đứa trẻ nào cả, phần ăn của Tô Mẫn như trước nhiều hơn bọn họ, nhìn qua cũng không có gì kỳ quái.
Lão viện trưởng động đũa, "Ăn cơm đi."
Mấy người Tô Mẫn thì không dám động.
Gạo ngày hôm nay cũng không bình thường, đây chính là gạo chôn Hàn Cầm Cầm. Lúc trước còn có thể ăn, hiện tại ăn cũng không thể.
Thế nhưng bây giờ đổ đồ ăn là không được.
Tô Mẫn nói sang chuyện khác: "Tại sao không gọi những đứa trẻ khác xuống dưới ăn ạ, con còn chưa thấy mặt bọn nhỏ."
"Bọn nó không muốn xuống dưới." Lão viện thở dài một cái, "Mấy đứa trẻ này cứ như vậy, tính tình ươn bướng."
Nghe vậy, Nghiêm Kinh Tài ở trong lòng rủa thầm một tiếng, không phải không muốn xuống dưới, mà căn bản đã biến mất rồi.
Lão viện trưởng đúng là diễn rất tốt.
Từ ngày đầu tiên bọn họ đến ông ta đã diễn trò, lời kịch còn biên ra giống y nhau, đến bây giờ vẫn còn đang lừa bọn họ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cả đám đã bị lừa.
Lão viện trưởng có lẽ đói bụng lắm, lúc bọn họ còn chưa đụng đũa, ông ta đã ăn hơn phân nửa, cái tốc độ đó không hề giống tốc độ của một ông lão chút nào.
Không đợi ăn xong, trêи lầu đột nhiên truyền đến âm thanh.
Nghiêm Kinh Tài dựng thẳng lỗ tai, "Tiếng gì vậy?"
Lão viện trưởng để đũa xuống, "Ta đi xem xem."
Ông lão vừa đi, Tô Mẫn liền nhanh chóng đem đồ ăn vứt, lần này lại thay đổi một chỗ khác. Khi trở về lão viện trưởng còn chưa đi xuống.
Tô Mẫn nói: "Chúng ta cũng đi lên xem một chút."
Sau khi lên trêи lầu cũng không thấy lão viện trưởng đâu cả, không biết ông ta có vào căn phòng nào hay không.
Hứa Y Hương buồn bực: "Trong phòng không có đứa nào hết sao ông ấy không ra ngoài tìm?"
Tô Mẫn nói: "Chúng ta đã biết viện trưởng không phản ứng tới chuyện của mấy đứa nhỏ. Có vẻ như ông ta không biết chuyện xảy ra trêи người bọn nó."
Hiện tại bọn họ đang đứng chính giữa hành lang, cửa sổ nơi này đối diện cửa trước và cửa sau cô nhi viện.
Hứa Y Hương vỗ vỗ Tô Mẫn, chỉ hướng phía ngoài, "Cậu xem bên kia có phải Minh Minh không?"
Tô Mẫn thuận theo ngón tay nàng chỉ nhìn sang.
Bên kia là cửa sau của cô nhi viện, bên ngoài có một con đường nhỏ. Thằng bé hình như đang ôm cái gì đó, cứ nhìn chằm chằm vào toà nhà này, không biết cụ thể là đang nhìn chỗ nào.
Một đứa nhỏ đứng lẻ loi ở giữa sân cực kỳ đáng sợ.
Tô Mẫn híp mắt, "Trong tay nó là cái gì?"
"Hình như là... Búp bê?" Hứa Y Hương không xác định nói: "Tôi không biết có đúng hay không."
Tô Mẫn nhìn kỹ một chút, "Có vẻ là búp bê."
Con búp bê này tới từ đâu? Từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy thằng bé cầm qua, ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
Búp bê xuất hiện trong phim kinh dị chắc chắn có ý nghĩa nào đó.
Nếu chủ nhân cũ của nó là Minh Minh thì không nói. Nhưng nếu là người khác, vậy giữa Minh Minh cùng chủ nhân cũ của con búp bê này đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng.
Đang nghĩ ngợi, Tô Mẫn đột nhiên phát hiện thằng bé nhìn về phía này.
Hai người đối mặt nhau, sau đó Minh Minh nở một nụ cười, rồi ôm búp bê biến mất ở giữa sân.
Cũng chính ngay lúc này, trời bỗng nhiên tối sầm.
Nghiêm Kinh Tài hét lớn: "Sao tự nhiên trời tối rồi?"
Tô Mẫn cũng phát hiện bầu trời đột nhiên tối đi, rõ ràng mới đây vẫn là ban ngày. Cứ giống như có nhật thực toàn phần xuất hiện vậy.
Trông hơi giống trong game, có thể khống chế trời tối được, đúng là quỷ dị.
Hứa Y Hương đột nhiên lên tiếng nói: "Minh Minh mới vừa đứng đó bây giờ đã đi đâu rồi? Em có cảm giác không ổn."
Mấy đứa trẻ trong cô nhi viên đã biến mất, chỉ có nó vẫn ở đây.
"Mấy đứa trẻ kia chỉ sợ là bị thiêu chết." Tô Mẫn suy đoán nói: "Cho nên bọn nó không phải người."
Chỉ có bị thiêu cháy da dẻ mới như vậy.
Tô Mẫn tuy chưa từng thấy trực tiếp, nhưng đã xem trong phim ảnh không ít. Nơi này vừa không có tí chất hoá học nào, khả năng lớn nhất là bị đốt cháy.
Linh hồn sau khi chết sẽ ở chỗ cũ và duy trì bộ dáng lúc sống. Họ sẽ cho là mình còn chưa có chết.
Mà viện trưởng và tiểu Trần có thể cũng không phải người.
Cho nên mới làm ra những chuyện như vậy. Bởi vì bản thân họ là quỷ nên có sức mạnh, lại có thêm chấp niệm lúc trước, vì thế mới gây nên chuyện kinh khủng không đáng có.
Chấp niệm của lão viện trưởng có lẽ là lãng phí đồ ăn.
Còn tại sao mấy đứa nhỏ lại thiêu cháy, vẫn là một vấn đề khác.
Hứa Y Hương đang chuẩn bị nói cái gì, chóp mũi bỗng ngửi được mùi khét, lập tức xoay người kiểm tra, "Bên kia có lửa."
Ngọn lửa phát ra từ cuối hành lang, từ từ lan đến trung gian bên này.
Tô Mẫn không nghĩ tới lại phải trải qua một cuộc hoả hoạn nữa trong phim kinh dị.
Lần này khác với , lần kia là tái hiện lại, không ảnh hưởng gì tới bọn họ, thế nhưng lần này không phải vậy.
Kiến trúc ở cô nhi viên đã rất lâu đời nên cực kỳ dễ cháy.
Tô Mẫn nói: "Trước tiên xuống lầu đã."
Không chờ bọn họ đi tới cửa cầu thang, Minh Minh đột nhiên xuất hiện ở bên kia. Thằng bé đứng đó nhìn chằm chằm bọn họ.
Nghiêm Kinh Tài lùi về sau một bước, "Sao nó lại xuất hiện nữa?"
Hứa Y Hương che mũi, "... Thằng bé chặn lại rồi, chúng ta phải đi vòng qua nó mới xuống được, bằng không chỉ có thể nhảy lầu."
Ngọn lửa lớn từ căn phòng hai bên cuốn qua lại đây. Nhưng Minh Minh lại cố tình đứng ở cửa cầu thang, khuôn mặt nó cực kỳ lạnh nhạt.
Con búp bê nằm trong ngực thằng bé rất bẩn, lại còn rách rưới, không biết có phải bị phá hỏng hay không, nhúm bông bên trong cũng đã lòi ra ngoài.
Tô Mẫn nhìn thẳng nó.
Đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt ác ý của nó ngây thơ đến nỗi làm người ta thấy đáng sợ.
Trong phút chốc Tô Mẫn có cảm giác mọi thứ đều là nó làm ra.
Ngay cả bọn họ về đây cũng là do thằng bé mời.
Tô Mẫn nghĩ như thế, đột nhiên liền tỉnh táo lại, hỏi: "Bưu thϊế͙p͙ là em gửi?"
Nếu đều đến lúc này, chắc chắn bộ phim cũng sắp kết thúc rồi.
"Cậu đang nói gì vậy?" Nghiêm Kinh Tài đang lo lắng, không thể tin nói: "Nó là một đứa bé, làm sao có khả năng."
Nghiêm Kinh Tài nghĩ rất đơn giản, hắn nghĩ thế nào thì cũng không có khả năng như vậy được.
Sau đó, hắn nghe thấy Minh Minh trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.