Từ hành lang có thể nhìn thấy hơn một nửa đại sảnh, bởi vì góc độ có hạn nên chỉ có thể nhìn thấy một bên, cái này cho người ta cảm giác phi thường kỳ diệu.
Giống như lúc chúng ta đang đi trêи lầu, nhìn thấy nơi cần đến nằm ngay cuối đường, thế nhưng lại bị cánh cửa chặn lại một nửa.
Lý Trì Ngư vừa đi vừa hỏi: "Hiện tại chúng ta về phòng luôn sao?"
Tô Mẫn liếc nhìn phía trước, suy nghĩ một chút nói: "Nếu không thì mọi người đi lên đi, tôi đi dạo xung quanh một chút."
Lúc trước cậu cảm thấy nam nhân đầu trọc kia gặp phải chuyện gì đấy, cho nên muốn đi xem một chút, có thể phát hiện ra đầu mối gì cũng không biết được.
Tưởng Đào Chi nói: "Vậy cùng đi đi? Lúc này trở về phòng cũng không biết làm gì, phía trước khách sạn có cái sân, còn có suối phun nữa."
Tô Mẫn nói: "Mọi người muốn đi cùng cũng được."
Nhạc Lăng vẫn luôn không lên tiếng, thế nhưng cũng không có phản đối.
Từ hành lang đi ra chính là đại sảnh, lúc này có hai người đang đứng trước sân khấu hỏi thăm gì đó, thế nhưng nhân viên lễ tân lại không trả lời, cũng không cử động, cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ.
Cuối cùng hai người kia cũng có chút nổi giận.
Dù vậy lễ tân một chút phản ứng cũng không có, biểu tình trước sau chưa hề thay đổi, giống như người bị tức giận không phải là nàng vậy.
Lý Trì Ngư khϊế͙p͙ sợ nói: "Cô ta muốn hù người à."
Từ tối hôm qua bọn họ nhìn thấy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679824/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.