Tô Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy có vấn đề đối với thảm trải sàn.
"Cái này... Chẳng lẽ điện thoại của tôi có thể chụp được vật kia?" Tưởng Đào Chi cũng không phải cái gì cũng không biết, "Có cần tới nhìn hay không?"
Tô Mẫn lắc đầu nói: "Tốt nhất đừng xem."
Tuy rằng cậu rất muốn biết nội dung bộ phim kinh dị này rốt cục là gì, thế nhưng vừa đến đã gặp chuyện, nếu bây giờ ra tay rất dễ dàng là người đầu tiên bị chú ý.
Nhạc Lăng cùng Lý Trì Ngư đã vào phòng.
Tô Mẫn nhắc nhở: "Cô đem tấm hình này xoá đi, làm như không nhìn thấy, buổi tối hạn chế ra ngoài."
Tưởng Đào Chi thở dài nói: "Được rồi."
Kỳ thực nàng thật sự muốn biết thảm trải sàn có vấn đề gì.
Tô Mẫn nhìn nàng vào phòng rồi, mình mới mở cửa, trước khi đi vào còn liếc nhìn hành lang một cái, cảm giác cái khách sạn này một chút nhân khí cũng không có.
Nhưng vào lúc này, trong hành lang đột nhiên xuất hiện hai người.
Tô Mẫn theo bản năng thả chậm động tác, vừa quan sát bọn họ.
Người đến là một nam một nữ, xem bộ dáng tựa hồ là một cặp tình nhân, tuổi tác nhìn qua khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi.
Nam nhân thân hình gầy yếu, lại rất cao, cả người trông cứ như cây sào, so sánh với nữ nhân bên cạnh hắn thì có điểm khác biệt, nữ nhân rất sinh động, thấp hơn so với hắn.
Bởi vì hành lang rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện làm Tô Mẫn ở bên này cũng có thể nghe được rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679821/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.