Giường Tô Mẫn cách giường hai người kia một mét, nên Tưởng Vân Hỏa cùng Trần Tinh Châu cũng không hề phát hiện.
Bởi vì ba căn phòng cũng chỉ có ba cái giường, Triệu Minh Nhã cùng Trần Di Hinh ngủ chung một phòng, cho nên bên này có hai cái giường.
Tô Mẫn cũng không biết tại sao hai người bọn họ lại tự giác để cậu ngủ một mình.
Thế nhưng cũng may là tách ra, nếu không Thẩm Túc bị phát hiện, lúc đó còn phải giải thích một phen.
Không nghe cậu đáp lại, Trần Tinh Châu đợi vài giây, lại hỏi một lần nữa: "Tô Mẫn cậu ngủ chưa?"
Tô Mẫn trả lời: "Chưa, tôi thấy không thoải mái, có tí buồn ngủ."
Tô Mẫn trở mình, trong bóng tối giống như bên cạnh chẳng có một ai, thế như xác thực có người.
Tô Mẫn cũng không nhìn thấy.
Cậu dùng chăn chắn trước miệng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không có chỗ ngủ?"
Dầu gì cũng là người làm váy đèn lồng sợ sệt, sao có thể lưu lạc tới hoàn cảnh phải ngủ chung giường với cậu.
Thẩm Túc rất tự nhiên đưa tay nhét vào lồng ngực cậu.
Tô Mẫn là người, có nhiệt độ bình thường, cùng quỷ hoàn toàn trái ngược, cho nên cảm giác như ôm một cái bình làm từ băng vậy.
Thẩm Túc đối mặt với cậu, khoảng cách chỉ là một bàn tay, thậm chí hô hấp cũng có thể cảm nhận được.
Thế nhưng Tô Mẫn không biết.
Thẩm Túc thấy cậu mở to mắt nhìn mình chằm chằm, bộ dáng không tìm thấy tiêu cự y như một con thú nhỏ.
Người hiền lành, nhưng lại có thời điểm rất câu dẫn.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679808/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.