Tiếng trống đó, tiếng nào cũng gấp gáp hơn, tiếng nào cũng nặng nề hơn, đánh cho lòng người thêm phiền muộn, thêm gấp gáp.
Tiếng bước chân dồn dập đó, còn khiến lòng người bối rối hơn cả tiếng trống.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo vén rèm xe.
Hắn và nàng bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi mắt đen láy, một đôi mắt chứa đầy ánh sáng hổ phách lạnh lẽo.
"Thẩm Gia Ý, nàng không đi được đâu."
Giống như giọng nói từ vực sâu truyền đến, lạnh thấu xương.
Trái tim Trưởng công chúa run lên.
Quý Lâm Uyên giống như cơn ác mộng mãi không tỉnh của nàng.
Những ngón tay thon thả của nàng bấu chặt vào mạch máu xanh trên cổ Tào Tịch Vụ, cười mỉa: "Ồ, vậy sao? Thủ phụ đại nhân thật là nhẫn tâm, ngay cả phu nhân và con mình cũng không tha sao?"
Tào Tịch Vụ hoảng sợ, tha thiết nhìn Quý Lâm Uyên, miệng kêu ư ử, không phát ra được tiếng.
Quý Lâm Uyên không nhìn Tào Tịch Vụ, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Trưởng công chúa.
Ánh sáng chiếu sáng khuôn mặt nàng, đó là một khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, mái tóc đen nhánh càng làm cho khuôn mặt đó trắng bệch đến đáng sợ.
Hắn luôn bị buộc phải lựa chọn.
"Thẩm Gia Ý, đừng ngốc, thả nàng ấy ra."
Trưởng công chúa rũ mắt, một giọt mồ hôi long lanh lặng lẽ rơi xuống.
Nàng cười khẽ: "Được thôi, ta thả nàng ta, ngươi cũng phải buông tha ta."
Quý Lâm Uyên chém đinh chặt sắt nói: "Không thể."
Tào Tịch Vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hoa-huc/3598822/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.