Chỉ có công chúa ngây thơ cho rằng, ở trong cung điện của mình, nàng có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Hắn không nỡ vạch trần nàng.
Nhưng công chúa lại tự mình chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.
Nàng khẽ hỏi: "Thủ phụ đại nhân, ngài phát hiện ra từ khi nào?"
Nàng không cần nói hết lời, dù sao bọn họ đều ngầm hiểu.
Quý Lâm Uyên cúi đầu vuốt ve má nàng, dịu dàng hiếm thấy: "Lần đầu tiên đã phát hiện ra."
Công chúa chịu nhục nhã tột cùng.
Quý Lâm Uyên luôn cao hơn nàng một nước cờ, nàng cắn môi hận không g i ế t được hắn nhưng hắn lại ôm nàng lên giường.
Quý Lâm Uyên ngoài việc lên giường với nàng, còn có thể làm gì nữa.
Hắn thậm chí còn muốn hôn môi nàng, nàng quay mặt đi, tránh né, giơ hai tay ngăn giữa hai người.
Quý Lâm Uyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, Thẩm Gia Ý, càng ngày càng bất thường.
Nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo đó nhanh chóng biến thành làn sóng mùa xuân dịu dàng.
Nàng trách móc: "Thủ phụ đại nhân, ta mệt rồi, chúng ta chỉ ngủ thôi, không làm gì cả, được không?"
Nàng cười khúc khích, đưa tay ôm cổ hắn, giả vờ vô tội.
Yếu đuối, đôi khi, hữu dụng hơn cứng rắn.
Công chúa hiểu rõ điều này.
Quý Lâm Uyên không nhất thiết thực sự đau lòng vì nàng nhưng hắn không chịu được nữ nhân nũng nịu.
Hắn buông nàng ra, ngả sang một bên, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Cằm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hoa-huc/3598808/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.