Nhưng chỉ cần hắn rẽ trái, tiến lên một bước, hắn có thể nghe thấy tiếng quát tháo nặng nề, đau đớn, mỗi lần, mỗi lần.
"Lâm Uyên, ngươi muốn vì nàng mà từ bỏ gia tộc của ngươi sao?"
"Lâm Uyên, mẫu thân của ngươi lúc lâm chung cũng không nhắm mắt, bà sợ con trai của bà đi vào con đường tà đạo, bị người đời nguyền rủa, bị gia tộc ruồng bỏ."
"Lâm Uyên, cô cô biết ngươi đau lòng, không nỡ xa nàng."
"Nhưng mà, không ai có thể chỉ sống vì chính mình. Phụ thân của ngươi đã già rồi, tóc đã bạc trắng, mắt cũng hoa rồi, đánh mất trận chiến, suýt nữa thì lấy cái c h ế t tạ tội nhưng ông ấy không nói một lời với ngươi. Ông ấy không nói, ngươi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, làm ngơ không nghe thấy không?"
"Lâm Uyên, cha mẹ của ngươi già rồi mới có được ngươi, họ nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, không nỡ để ngươi chịu một chút khổ sở nào, ngươi có nỡ để họ già rồi không nơi nương tựa, ngươi có nỡ vì tư tâm của mình mà khiến cả gia tộc chôn cùng ngươi không?"
"Lâm Uyên, quay đầu lại đi, tiến thêm nữa, đấy chính là vực sâu vạn trượng."
Đêm trong cung, lạnh lẽo, băng giá, thấu xương.
Hắn nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch.
Hắn không thể chạy về phía nàng.
Hắn đã chọn gia tộc.
Hắn đi vài bước trên con đường sáng sủa.
Có người gọi hắn: "Thủ phụ đại nhân, trưởng công chúa cho mời."
Trưởng công chúa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hoa-huc/3598795/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.