Ánh mắt trưởng công chúa chỉ rơi trên người An Hòa Húc, khóe môi nàng cũng ngậm cười.
Chưa đến công phu một chén trà, hai người họ đã đứng sóng vai, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ trưởng công chúa và phò mã vậy.
Quý Lâm Uyên bỗng nhiên xác nhận, ý tưởng điên rồ kia trong đầu hắn.
Ngại tại bữa tiệc mừng của hắn, hắn hoang đường, không khống chế được dục vọng đối với nàng, hắn muốn nàng.
Thẩm Gia Ý, không thể trở thành nữ nhân của người khác.
Chỉ có thể là của hắn.
Hắn cầm chén rượu thong thả bước đi.
Hắn cần tỉnh táo lại, không thể phát điên.
Trưởng công chúa ăn uống đến một nửa, khuôn mặt trắng ngần đã nhiễm một rặng mây đỏ, nàng sờ mặt, có chút nóng lên, nàng không thể phạm sai lầm trong bữa tiệc mừng của Quý Lâm Uyên được, cũng không thể thất lễ trước mặt An Hòa Húc mới quen.
Nàng lảo đảo ra ngoài hóng gió, nàng vô cùng quen thuộc Quý phủ, biết ở chỗ nào an tĩnh nhất, nàng dọc theo con đường nhỏ quanh co, hương hoa thoang thoảng, tìm tới một tiểu lâu nhỏ sau vườn hoa, đây là một tiểu lâu cũ đã lâu năm chua được tu sửa, dùng để làm nhà kho, để một số đồ không đáng tiền, không ai trông coi, chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mịt mù. Nàng ngồi xuống bên cạnh cầu thang của tiểu lâu.
Có đám hoa đỏ lửa héo úa bên cạnh bậc thang, nàng bẻ một cành xuống, ngắt một cánh hoa, vò nát, chất lỏng chảy ra, nhỏ giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hoa-huc/3598783/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.