Sắc mặt cự nhân tượng đá kia biến hóa, trù trừ nói:
- Nếu như khi còn sống, ta còn có thể cùng Thần Vương bẻ vật tay, đạp chết thẳng cẳng, nhưng bây giờ Kim Thân ta chưa thành, đánh không lại hắn.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, Tô Vân ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời có quang mang sáng lên, phi thường sáng chói, chiếu sáng đám mây bầu trời đêm biến thành ráng mây trắng.
- Thần Vương xuất thủ!
Cự nhân tượng đá kia nhanh chóng nói:
- Tiết Thánh Nhân có thể tự vệ, lần trước hắn giết vào khu không người cũ, huyết chiến năm ngày năm đêm, đánh cho Thần Vương thổ huyết, Chư Thần thần phục, không thể không cùng hắn ký kết ước hẹn dưới thành. Nhưng lần này có lão thần tiên trợ trận, Tiết Thánh Nhân chỉ sợ tự lo không xong. Dưới trướng Thần Vương đông đảo Thiên Tướng, rất nhanh sẽ tìm đến nơi này.
- Vân tiểu ca nhi, ta trước hộ tống ngươi rời khỏi nơi đây!
Hắn cứng ngắc vươn tay đến, để Tô Vân nhảy đến trên bàn tay của mình, Tô Vân lúc này mới chú ý tới bàn tay của hắn lại là màu huyết nhục, chỗ khớp nối cũng huyết nhục sắc. Các tượng đá khác, vô luận Bồ Tát La Hán hay là từng tôn tượng đá hình thái của thần, cũng thường đều là như vậy.
- Nơi này là khu không người cũ, địa thế cực kỳ phức tạp, nếu ngươi đi loạn mà nói, một trăm năm cũng đừng mơ tưởng đi ra ngoài.
Cự nhân tượng đá kia đem hắn đặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756652/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.