Chương trước
Chương sau
Phụ Sơn Liễn lái ra từ một vân kiều, tiến vào một vân kiều khác, cường giả ngoài xe càng ngày càng nhiều, ôm lấy chiếc xe liễn này, trùng trùng điệp điệp, để bốn phía không có người nào dám can đảm đến gần đó.
- Ngươi hẳn là may mắn, ngươi không có tiến vào Táng Long lăng, nếu không ngươi chính là Nhân Ma Võ Thần Thông.
Tô Vân phất phất tay, ra hiệu hắn có thể rời khỏi:
- Đồng Khánh Vân để cho ngươi còn sống vì ngươi hữu dụng, ta để cho ngươi còn sống cũng hữu dụng.
Võ Thần Thông tâm thần đại chấn, Nhân Ma Võ Thần Thông? Tô Vân nói câu này rốt cuộc là ý gì?
Chẳng lẽ... Hắn đứng dậy, đang muốn rời khỏi, Tô Vân không mặn không nhạt nói:
- Năm bộ thi thể ngươi mang đi, ta sẽ không giúp ngươi xử lý.
Võ Thần Thông thôi động tính linh thần thông, từng đạo xiềng xích bắn ra, cuốn lên bốn cỗ thi thể trong lâu, lại phi thân ra cửa sổ, cuốn lên bộ thi thể trên mái nhà kia, thả người nhảy lên, nhảy xuống xe liễn. Vô số xiềng xích dây dưa quanh người hắn, hóa thành một chiếc kén lớn, đem bản thân mình và thi thể giấu ở trong kén, kén lớn màu bạc gào thét rơi xuống thế giới tầng dưới chót.
Một khắc Võ Thần Thông nhảy ra khỏi xe của Tô Vân, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía Phụ Sơn Liễn Tô Vân, từng thân ảnh như quỷ mị chớp động, biều bả tử đến từ các đại châu quận nhao nhao biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng của hắn nghiêm nghị:
- Thiếu niên này, thật sự là ổn đến đáng sợ! Đúng rồi, xa phu, còn có xa phu!
Trong Phụ Sơn Liễn xảy ra nhiều chuyện như vậy, xa phu từ đầu đến cuối rất trầm ổn tiếp tục đi đường, không thấy chút kinh hoảng nào, hiển nhiên người phu xe này cũng không phải là xa phu bình thường!
Trong lòng Võ Thần Thông ẩn ẩn có chút nghĩ mà sợ, hắn cùng năm sai dịch kia chui vào trong xe, ôm cây đợi thỏ, không ngờ đã sớm rơi vào trong tính toán của Tô Vân, trở thành cá trong chậu tự thân đưa tới cửa!
Hô!
Hắn rơi vào tầng dưới chót thành Sóc Phương, đột nhiên xiềng xích như đại mãng xà giải khai thân thể giống như xoay tròn mở ra, đợi cho Võ Thần Thông rơi xuống đất, năm bộ thi thể kia đã bị hắn lấy tốc độ điện quang hỏa thạch giấu vào trong đường cống ngầm thành Sóc Phương.
Võ Thần Thông vội vàng rời khỏi.
- Đúng rồi, còn có xa phu.
Trong Phụ Sơn Liễn, Tô Vân cũng tỉnh ngộ lại:
- Xa phu hẳn cũng là người của lão đại đứng đầu. Tả phó viện trưởng an bài thật sự là giọt nước không lọt!
Trong lòng của hắn tán thưởng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa rồi có đội ngũ thật dài trước trước sau sau bảo vệ Phụ Sơn Liễn, nhưng bây giờ đã không nhìn thấy những người kia. Bất quá Tô Vân biết, người của vị lão đại đứng đầu Tả Tùng Nham này an bài, nhất định còn đang đi theo chiếc xe này, thủ hộ lấy an nguy của hắn. Lúc này, Bạch Nguyệt Lâu ngáp một cái tỉnh lại, mê mang nhìn quanh một chút, giật mình nói:
- Ta làm sao ngủ thiếp đi?
- Ta vừa rồi lấy khí huyết tu vi áp chế khí huyết ngươi, để cho đại não ngươi thiếu máu, tạm thời lâm vào hôn mê.
Tô Vân giải thích:
- Ngươi mê man bao lâu, quyết định bởi ta muốn để cho ngươi ngủ bao lâu.
- Thánh công tử, đây chính là chênh lệch về cảnh giới giữa ngươi và ta.
Bạch Nguyệt Lâu giật mình trong lòng, thất thanh nói:
- Ta ngủ bao lâu?
- Vừa ngủ trong một giây lát.
Tô Vân vừa rồi nói xong lời này, Phụ Sơn Niện dừng lại, âm thanh phu xe truyền đến:
- Thiên Phương lâu Thần Tiên cư, đã đến.
- Đến Thiên Phương lâu rồi?
Bạch Nguyệt Lâu thất thanh nói:
- Khoảng cách giữa Thiên Phương lâu đến sơn môn học cung, ít nhất bốn mươi dặm, ta ngủ bốn mươi dặm?
Tô Vân đứng dậy, đi xuống xe, Bạch Nguyệt Lâu cuống quít đuổi theo hắn, lúc này mới chú ý tới bốn bãi vũng máu trong tiểu lâu, trong lòng không khỏi hãi nhiên!
Hắn đi xuống xe, đã thấy xa phu kia mang theo thùng nước, bên cạnh thùng nước treo khăn lau, lau vết máu ngay tại tầng cao nhất!
Bạch Nguyệt Lâu càng thêm hãi nhiên:
- Trong lúc ta mê man đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tô Vân đi vào Thiên Phương lâu Thần Tiên cư, sau khi thông báo, có thị nữ dẫn dắt bọn hắn tiến vào trong Thần Tiên cư. Bạch Nguyệt Lâu dò xét bốn phía, không khỏi tán thưởng liên tục.
Tô Vân hỏi:
- Công tử là Thánh Nhân đệ tử, chưa từng đi Thần Tiên cư sao?
Bạch Nguyệt Lâu cười nói:
- Nơi Thánh Nhân ở cực kỳ đơn giản, không lịch sự tao nhã như thế.
Cừu Thủy Kính ở Thần Tiên cư tựa như tiên cảnh, khắp nơi trang nhã, bàn đánh đàn, ao mực, nghiên mực, hạc đồng đế đèn, ẩn chứa văn hóa Nho Đạo rất sâu, lại có chút mang theo một chút dị vực phong tình, hiển nhiên là Cừu Thủy Kính tự mình bố trí. Vùng Thần Tiên cư này chiếm diện tích hơn hai mươi mẫu, mặc dù là ở trên trời, nhưng lại như là mặt đất, có sơn thủy lưu thương, khúc kính thông u. Đương nhiên, nơi này xa hoa còn kém rất rất xa Thần Tiên cư của Lý Trúc Tiên. Thần Tiên cư Lý gia, Tô Vân cũng không có đi qua, nhưng chỉ nghe bọn người Hoa Hồ Thanh, Khâu Nguyệt miêu tả thì đã tưởng tượng được nơi đó tráng lệ bực nào. Bạch Nguyệt Lâu theo sát bước chân Tô Vân, thấp giọng nói:
- Tô huynh, trong lúc ta mê man đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tô Vân không đáp.
Bạch Nguyệt Lâu lại nói:
- Ngươi đã không nói, như vậy có thể cho ta một lần cơ hội quyết đấu hay không?
Tô Vân bất đắc dĩ, nói:
- Ta lần này đi ra ngoài là gặp được nan đề trên tu hành, đến thỉnh giáo nan đề, không phải đến đánh người.
Bạch Nguyệt Lâu dù là tốt tính, cũng không nhịn được có chút tức giận:
- Tô huynh, ngươi ta đọ sức một trận, lãng phí ngươi bao nhiêu thời gian chứ?
Tô Vân lắc đầu nói:
- Ta lại không thể đánh chết ngươi, cùng ngươi đọ sức chỉ là trì hoãn thời gian của ta. Ta không làm mua bán lỗ vốn.
- Ta dùng tiền mua, được chưa?
Bạch Nguyệt Lâu tức giận nói. Khi nói chuyện, hai người tới trong hoa viên, chỉ thấy Cừu Thủy Kính dạy bảo một cài sĩ tử lĩnh ngộ tính linh thần thông, những sĩ tử kia cũng đều là sĩ tử gia đình đại phú đại quý, trong đó có mấy người là người quen của Tô Vân, bọn hắn đồng dạng cũng tu luyện Hồng Lô Thiện Biến, lại bị Tô Vân đào thải ra khỏi Thập Cẩm Tú Đồ lúc tham gia đại khảo. Tô Vân dò xét bốn phía, chỉ thấy đỉnh đầu những sĩ tử này hiện ra từng cái Linh giới kỳ diệu, tựa như cảnh thế giới trong mộng, thiên kì bách quái, tính linh những sĩ tử kia tu luyện ngay tại trong những Linh giới này, quan tưởng, sáng tạo thần thông của mình. Có mấy sĩ tử đã sắp cô đọng thành tính linh thần thông, tư chất rất bất phàm!
Tô Vân lại còn nhìn thấy thân ảnh Lý Trúc Tiên cùng Lý Mục Ca!
Cừu Thủy Kính đứng ở một bên, thỉnh thoảng tiến vào Linh giới bọn hắn, chỉ ra chỗ sai lầm trên tu hành của bọn hắn. Bạch Nguyệt Lâu thấy thế, thấp giọng nói:
- Không hổ là Đế Sư, dạy sĩ tử quả nhiên lợi hại!
Cừu Thủy Kính nhìn thấy bọn hắn, hướng bọn hắn ngoắc. Tô Vân bước nhanh đi qua, Bạch Nguyệt Lâu muốn theo tới, lại phát hiện khoảng cách giữa mình và hai người từ đầu đến cuối đều xa hơn mười trượng, không thể tới gần người. Cừu Thủy Kính đi ở phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, dẫn Tô Vân đi vào cầu nổi trong hoa viên, dừng bước thưởng thức cá bơi trong nước, nói:
- Vân, ngươi tìm đến ta, là tích lũy đủ tiền sao?
Tô Vân lắc đầu nói:
- Không phải. Mà là ta gặp nan đề trong tu hành, không phải tiên sinh không có khả năng giải nghi hoặc.
Cừu Thủy Kính quay sang nhìn xem hắn, càng xem càng thưởng thức, cười nói:
- Ngươi cho tới bây giờ mới gặp được nan đề, quả thực vượt quá dự liệu của ta. Ta cho rằng khi ngươi tiến vào Thiên Đạo viện không bao lâu liền sẽ đến đây tìm ta.
- Một khối Thanh Hồng tệ.
Hắn vươn tay ra.
Tô Vân chần chờ một chút, lấy ra mười khối Thanh Hồng tệ đặt ở trong tay hắn:
- Thủy Kính tiên sinh, vấn đề này của đệ tử có thể sẽ đắt một chút.
Cừu Thủy Kính cười ha ha một tiếng, đem chín khối Thanh Hồng tệ trả lại cho hắn, chỉ nhận lấy một khối, lạnh nhạt nói:
- Trong mắt ngươi, vấn đề có giá trị mười khối Thanh Hồng tệ, trong mắt ta chỉ trị giá một khối Thanh Hồng tệ.
Tô Vân lộ ra vẻ khâm phục, lúc này nói một phen chuyện mình lĩnh hội đại nhất thống công pháp tu thành mười hai thần thánh lạc ấn, Đổng y sư nói sẽ có tổn hại đến tính mệnh, nói:
- Tiên sinh, ta đã nhất thống mười hai thần thánh, nhưng như thế nào càng đi về phía trước, ta liền không biết gì cả. Xin mời tiên sinh dạy ta.
Thần sắc Cừu Thủy Kính ngốc trệ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, thật sâu liếc hắn một cái:
- Đem chín khối Thanh Hồng tệ vừa rồi kia lấy ra đây. Tô Vân lấy ra Thanh Hồng tệ. Cừu Thủy Kính lấy tới tay, đặt ở trong túi của mình, hỏi:
- Còn gì nữa không?
Tô Vân tìm kiếm túi tiền:
- Chỗ này của ta còn có ba khối...
Cừu Thủy Kính cầm luôn ba khối còn lại, nghĩ nghĩ một hồi, nói:
- Còn gì nữa không?
Tô Vân chần chờ một chút:
- Tiên sinh chờ một chút. Hắn xoay người lại đi đến trước mặt Bạch Nguyệt Lâu, nói:
- Thánh công tử, ta đánh ngươi một chầu... À, đọ sức một trận, ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.