Bước chân hắn di động, tiếng đàn không ngừng vang lên, như giẫm trên đất mà đi bằng trên không trung, vậy mà không có rơi xuống dưới.
Năng lực khống chế thần thông cường đại bực này, thể loại nho sĩ như Đồng Hiên quả thật không thể so sánh tới!
Oanh!
Lại có một tia chớp đánh trúng vòng xoáy lớn ở trung tâm, từng thanh Linh khí bị kích phát, bay lên, bay về phía lôi vân, tương dung vào đại đỉnh trong mây.
Trong lôi vân, đỉnh vuông bốn chân càng ngày càng chân thực, cho dù rất nhiều sĩ tử bên cạnh vực sâu cũng có thể mượn nhờ lôi quang mà nhìn thấy cái bóng của đại đỉnh bên trong lôi vân kia.
Hình ảnh này, quỷ dị không nói lên lời.
Tô Vân nắm chặt Thần Tiên Tác nhẹ nhàng lắc một cái, Thần Tiên Tác triển khai, thân hình của hắn rơi lên Thần Tiên Tác, con mắt nhìn qua thấy đỉnh vuông bốn chân trong lôi vân, trong lòng hơi rung.
- Chẳng lẽ Linh binh lão tổ Lâm gia luyện chế muốn mượn lôi kiếp để phục sinh?
Lôi kiếp là thiên địa nguyên khí, đã là một trận ma luyện, cũng là một lần kỳ ngộ lớn lao. Tô Vân tự mình trải qua khi bị dính đạn trong lúc Toàn Thôn Cật Phạn độ kiếp, thấm sâu đối với chuyện này trong người, thấu hiểu rất rõ.
- Trận lôi kiếp này tương đương với thiên địa nguyên khí Linh binh của Lâm gia, Linh binh Lâm gia tan rã, nhưng nếu hư ảnh nguyên khí đại đỉnh tụ tập lại tất cả Linh khí vào lại trong lôi vân y, mượn nhờ kiếp uy của lôi vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756633/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.