Trì Tiểu Dao yên lòng, qua không lâu, bọn họ đi tới đạo thạch lương thứ nhất, nhìn xuống dưới, còn không thấy đáy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khói đen kia đã đi tới phía trên khe lớn, khói đen cuồn cuộn dài tới bốn, năm dặm rộng chừng nửa dặm trái phải, hoàn toàn phong tỏa khe lớn!
Răng rắc!
Khe lớn bị ngăn chặn, lôi đình trên bầu trời nhất thời trở nên cực kỳ dữ dằn, mấy chục đạo lôi đình bổ vào trong khói đen, chỉ nghe trong khói đen truyền đến ai nha một tiếng, một nho sĩ khoa tay múa chân rớt xuống từ trong khói đen.
Lạch cạch!
Mấy con tiểu hồ ly giật mình, vội vàng trốn đến sau lưng Tô Vân, Hoa Hồ cùng Trì Tiểu Dao, chỉ thấy bên trên thạch lương phía trước bọn họ, nho sĩ kia nằm hình chữ đại ở chỗ này.
Răng rắc! Răng rắc!
Từng đạo lôi đình từ trên không đánh xuống, đánh vào trên đầu nho sĩ kia, lại thấy tứ chi hắn run rẩy không thôi.
Sau một lúc lâu, lôi đình phảng phất như phát tiết xong lửa giận, vòng qua nho sĩ và thạch lương, bổ về phía vực sâu phía dưới.
- Yêu ma trong khói đen hình như là người.
Tô Vân kinh ngạc không thôi, Ly Tiểu Phàm nhặt lên một khối đá, ném vào mông của nho sĩ một cái, tên nho sĩ kia đột nhiên giơ lên tay gãi gãi cái mông của mình.
Mọi người ngạc nhiên.
- Còn sống!
Sắc mặt Trì Tiểu Dao biến hóa, thấp giọng nói.
- Chờ một chút, người này hình như là người trong học cung chúng ta... Thật sự là hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756625/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.