Trên mặt Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu mỉm cười, nhìn Hoa Hồ đang đi về phía mình, Hoa Hồ đứng vững bước chân, khom người nói.
- Sĩ tử Hoa Hộc, xin mời Thánh công tử chỉ giáo.
Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu hoàn lễ.
- So sánh đồng bạn của ngươi, các hạ nho nhã lễ độ, có phong thái quân tử. Chỉ là, nếu như mấy vị không có nắm chắc tất thắng, vì sao không liên thủ vây công ta?
- Sĩ tử nông thôn, cũng có khí tiết.
Hoa Hồ thẳng lưng eo, nghiêm nghị nói.
- Bạn học ta cũng không phải không nắm chắc thắng ngươi, mà thắng ngươi trả đại giới quá lớn, sẽ có khả năng thua khi đối mặt với chiến đấu phía sau. Hắn chưa từng thấy qua Thánh Nhân Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên, ta đến xò xét một phen, để hắn nghiên cứu một chút, mới có thể dư lực đối phó địch nhân phía sau.
Bạch Nguyệt Lâu lườm Tô Vân, cười nói.
- Các hạ thuận mắt hơn hắn rất nhiều. Hắn chính là một nông thôn mọi rợ, mà các hạ thì là quân tử, nho sĩ, như gió xuân ấm áp.
Hoa Hồ nói,
- Ngươi sai. Học vấn bạn học ta còn trên ta, nếu không có vị Chu bá kia bởi vì thanh danh của ngươi mà hạ độc thủ đối với đệ đệ ta, bạn học ta cũng sẽ không tức giận mà người làm nhục thanh danh ngươi trước mặt mọi.
- Chu bá?
Bạch Nguyệt Lâu kinh ngạc, thoảng suy tư một chút, nói.
- Ta hiểu được, chuyện này là ta sai, cũng khó trách ta bị đánh. Ta đã không còn nộ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756582/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.