Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Trên bình đài này, rất nhiều học sinh nhao nhao ngẩng đầu, nhìn qua cùng một hướng, nơi đó, một đầu xe bò già cỗi đang kéo một lầu gỗ, xe bò phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, đi tới bên này.
Xe bò kia chậm rãi tiến lên, xa phu là một lão nhân gầy khọm, quần áo tối tăm mờ mịt, trên mặt nhăn nheo, trên tay cũng đầy nếp nhăn.
Trong buồng xe hẳn là đệ tử Thánh Nhân.
Học sinh ở đây trông mong nhìn qua, trong mắt ngoại trừ sùng bái vẫn là sùng bái. Chỉ nghe có người nghị luận.
- Thánh công tử mộc mạc như vậy, trâu già kéo xe nát, không dám mua xe mới, thậm chí ngay cả cưỡi xe Phụ Sơn còn cảm thấy xa xỉ.
- So sánh với hắn, chúng ta thật sự quá xa hoa lãng phí. Thánh công tử dùng mặc dù đồ vật cũ nát, nhưng khí chất phong hoa, lại làm cho ta tự ti mặc cảm.
- Nghe nói Văn Thánh Nhân Công càng tiết kiệm, còn ăn cơm thừa. Ngươi nhìn xe bò này. . .
. ..
Hồ Bất Bình vò đầu, có chút khó hiểu nói.
- Vì sao đệ tử Thánh Nhân đi xe bò? Vì cái gì không xuống? Trâu không mệt sao? Xe này quá nát, trâu kéo loại xe nát này, lên dốc cao tốn sức hơn xe mới, xuống dốc đứng càng muốn mạng trâu già! Vì cái gì không người nào đau lòng cho lão ngưu?
Trong lúc nhất thời, trên bình đài im ắng, từng đôi mắt đồng loạt nhìn Hồ Bất Bình.
Hồ Bất Bình giật nảy mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756575/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.