Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Cầu Thủy Kính nhìn Tô Vân với ánh mắt đầy những sự thương hại.
"Hắn cũng không biết mình từng chết một lần. Nghĩ rằng lúc này trong lòng hắn, trấn Thiên Môn vẫn có dáng vẻ như sáu năm trước chăng?"
Thậm chí Cầu Thủy Kính còn cảm thấy, chữa khỏi đôi mắt cho Tô Vân là có chút tàn nhẫn với thiếu niên này.
Sau khi hắn được chữa khỏi mắt, là sẽ phát hiện chân tướng về trấn Thiên Môn, cũng sẽ phát hiện chân tướng về Dã Hồ tiên sinh và đám thiếu niên bạn học, đây phải nói là một cú đả kích rất lớn đối với hắn.
Nhưng điều đó cũng khiến thiếu niên trưởng thành.
"Bên trong đôi mắt hắn có khắc chi tiết về tám tháp cổng triều thiên, thế gian này, e rằng chỉ có người đã cướp tám tháp cổng và Tô Vân biết được sự huyền bí của tám tháp cổng đó. Chỉ có bọn họ mới biết làm cách nào mở ra Thiên Môn."
Cầu Thủy Kính lặng lẽ nói trong lòng: "Vả lại, trong mắt hắn còn khắc lại cảnh tượng tiên kiếm phá hủy trấn Thiên Môn. Nếu hắn có thể luyện hóa được dấu ấn trong mắt, tốc độ phát triển của hắn sẽ cực kỳ khủng khiếp."
"... Tiên sinh cẩn thận, thôn Hồ Khâu không dễ đi, dọc đường có một số nơi khá nguy hiểm."
Tô Vân đi trước dẫn đường. Thiếu niên này mắt mù nhưng tâm không mù, bước đi quen đường quen nẻo, dường như thị lực còn tốt hơn cả người bình thường, có thể tránh chướng ngại vật một cách chính xác.
"Nơi nguy hiểm đầu tiên chính là khe rắn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/160102/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.