🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Từ hôm ấy trở đi, ta như biến thành một người khác.

Ta tìm lại Đại Hắc — con ch.ó mực từng bị mẫu thân đuổi khỏi nhà, lang thang trong thôn — rồi cùng nó chui vào núi Tiểu Mãng.

Dựa vào những mảnh ký ức mơ hồ mà phụ thân từng dạy, cộng thêm một thân liều mạng không sợ c.h.ế.t, ta đặt bẫy, đào hố, nhận dấu vết dã thú.

Thỏ rừng, gà núi, thỉnh thoảng còn bắt được cả con hoẵng ngốc nghếch.

Thịt ăn vào cường kiện gân cốt, da thú thì tích lại, đem đổi lấy muối và sắt.

Ta không còn là Vũ Yến da bọc xương, gió thổi một trận là ngã như trước kia nữa.

Gió tuyết núi rừng khiến da ta chai sần, nhưng cũng rèn nên cơ thể rắn chắc cùng ánh mắt sắc bén.

Ta bắt đầu có vài phần cốt cách của thợ săn như phụ thân từng nói.

Ta cũng không còn sống một mình, lặng lẽ nữa.

Khi săn được nhiều thịt, ta đem chia cho bà cụ Lưu mù sống ở đầu làng. Có khi ta mang da thỏ đến tặng đám trẻ con tay chân nứt nẻ vì lạnh.

Nhà ai dột, ta trèo lên mái sửa giúp. Nhà nào thiếu nam nhân, ta tiện tay gánh đầy lu nước cho họ.

Ta vẫn ít nói, nhưng từng việc ta làm — chính là từng nhát xé nát những lời bẩn thỉu mà mẫu thân ta từng trút lên đầu ta: nào là bất hiếu, nào là tính nết kỳ quặc, hung hăng khó gần.

Gió đã đổi chiều lúc nào không hay.

Chỉ là… đúng lúc ta tưởng ba kẻ ấy đã sớm mục nát trong hắc lao nào đó —

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882341/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Lâm Trung Yến
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.