Hôm sau.
Thiện Sơ bật dậy khỏi giường, híp mắt một cái. Ánh nắng sớm xuyên qua màn sương quẩn quanh ô cửa sổ, lúc rơi xuống đầu giường, nó đã đủ dịu dàng và không còn quá chói chang nữa ----- cũng giống như tính chiếm hữu của bá tước Grey được gói gọn trong vỏ bọc nghi thức...
"Hừm..." Thiện Sơ khẽ khịt mũi, tiện tay nhấn chuông phục vụ đặt đầu giường.
Cậu đã quen sai vặt vị nam hầu tóc vàng "độc nhất vô nhị" kia của mình.
Bá tước Grey rất nhanh đã đến phòng cậu.
Thiện Sơ từng dặn bá tước Grey không cần mặc đồng phục hầu hạ cậu, đừng bắt mắt quá, trong nhà còn có những người khác.
Bá tước Grey nghe theo phân phó của cậu, mặc thường phục đến gặp Thiện Sơ, chỉ thấy Thiện Sơ ngái ngủ trên giường, đuôi mắt mang theo ủ rũ, trông rất mê người.
Hầu kết bá tước Grey khẽ lăn, nhớ lại cảnh tượng lúc nửa đêm.
Kiềm chế.
Kiềm chế.
Không thể tùy tiện để lộ.
Bá tước Grey nhắm mắt lại, vừa vặn bày ra biểu tình phù hợp với lễ nghi: "Thiếu gia, ngài cần gì?"
"Giúp tôi thay quần áo!" Thiện Sơ nói, "Hôm nay tôi phải đi học!"
"Vâng." Bá tước Grey đáp, trái tim lập tức nhanh hơn vài nhịp.
Đây là lần đầu bá tước Grey giúp Thiện Sơ thay quần áo kể từ khi hắn bắt đầu đảm nhận chức "nam hầu".
Thiện Sơ giống như một thiếu gia nhiễm thói quen để người hầu hạ, nhấc hai tay lên, chờ bá tước Grey phục vụ mình.
Bá tước Grey cúi đầu, mỉm cười, đưa tay cởi cúc áo ngủ của Thiện Sơ.
Áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tra-xanh-o-truong-quy-toc-anh-quoc/470431/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.