Vợ tôi, tôi tự lo được
Gương mặt hối lỗi của Tô Hựu cứ thế mà trưng về phía Uyển Nhi.
Lại được Quản Nhạc hậu thuẫn, Uyển Nhi liền òa lên khóc.Đôi vai nhỏ của cô khẽ run lên, làm Quản Nhạc đau lòng khôn nguôi. Ánh mắt Quản Nhạc hầm hầm vẻ cáu kỉnh nhìn Tô Hựu.
"Cậu về đi, đừng tới đây nữa. Vợ tôi, tôi tự lo được"
Ơ hay.
Cái con người này sao mà ích kỉ vậy chứ.
Không phải vì không thể ở bên cạnh Uyển Nhi suốt được, nên mới nhờ Đình Đình của anh qua đây sao.
Còn anh thân là chồng chưa cưới của Đình Đình, không phải Đình Đình ở đâu thì anh phải ở đó à?
Đuổi chứ gì?
Được.
"Vậy cậu chăm sóc vợ cậu đi. Tôi đưa vợ tôi về"
"Cái gì mà vợ. Cậu cưới hỏi chưa mà vợ"
Hai người đàn ông này cứ như hai đứa con nít cự cãi nhau vậy. Trông thật buồn cười mà.
Nếu còn không lên tiếng, chắc một lát nữa lại lao vào cắn xé nhau mất thôi.
Đình Đình trợn mắt nhìn Tô Hựu, anh ta liền ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ mà ngậm miệng mình lại ngồi im.
"Anh hai, đừng chấp anh ấy làm gì...Uyển Nhi, cậu đừng khóc nữa không đứa bé mặt sẽ có nếp nhăn đó, anh ấy chỉ nói đùa thế thôi không có ý gì khác đâu. Anh hai tớ cưng cậu như thế mà"
Đình Đình vừa dỗ ngọt Uyển Nhi đang ngồi trong lòng Quản Nhạc, vừa bày ra bộ mặt hài hước mà chọc cười cô.
Cuối cùng Uyển Nhi cũng cười rồi. Đúng là trút đi được một gánh nặng lớn mà.
"Đình Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910930/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.