Đến thăm bà là được rồi, còn dẫn con nhỏ Uyển Nhi đến đây làm gì? Đến để cười nhạo sự thất bại của bà ta sao?
Phương Nhã liền nổi đóa mà la hét. Cách một lớp kính chỉ thẳng tay đến trước mặt Uyển Nhi.
"Mày tới đây làm gì. Không phải mày thì tao cũng không phải ngồi trong này. Mày đúng là một con nhỏ chỉ mang lại toàn điều xui xẻo. Mày đến là để cười cợt tao sao? Mày đi chết đi? Nhất định tao sẽ nguyền rủa mày...Nguyền rủa mày, cả con mày nữa đời đời kiếp kiếp sống không yên ổn"
Thấy mẹ mình mất bình tĩnh, Quản Nhạc bước lên trước che chắn cho Uyển Nhi.
"Mẹ tụi con đến là để thăm người. Ngoài ra không có ý gì khác. Mẹ đừng nổi giận mà ăn nói lung tung"
"Quản Nhạc, con thay đổi rồi. Con đang dung túng cho một đứa phá nát hạnh phúc gia đình của chúng ta sao?"
Đến giờ phút này tại sao bà vẫn cố chấp đến như vậy chứ. Tất cả rõ ràng, đều do một tay bà tạo nên, tại sao lại đổ lỗi cho người vô tội.
"Mẹ, cô ấy không làm gì cả. Mẹ tỉnh táo lại đi, đừng chấp mê bất muội nữa"
"Quản Nhạc, con điên rồi, thật sự điên rồi. Con vì con nhỏ đó mà nói ta chấp mê bất muội. Sau này con nhất định sẽ hối hận vì chọn một người như nó"
"Haha"
"Háhá"
Những tràng cười điên dại cứ thế mà vang vọng khắp nhà giam. Phương Nhã bây giờ đã không còn dáng vẻ cao cao tự đại, cao quý nho nhã nữa rồi.
Bà ta cứ thế mà bỏ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910926/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.