"Không trốn nữa sao?"
"Ưm...không...ưm...trốn nữa...ưm..."
"Vậy cho em, ngoan, ngồi dậy cởi đồ cho anh"
Quản Nhạc nói rồi liền buông người Uyển Nhi ra mà đứng lên. Cứ như thế cơn trống trãi ập đến khiến Uyển Nhi khổ sở mà khóc nất lên.
Đúng là bộ dạng của cô khiến cho người khác phải cười vì bất lực mà. Như vậy cũng khóc được sao?
Quản Nhạc đau lòng, ôm lấy người Uyển Nhi để cô ngồi thẳng trên ghế sofa.
"Tất cả đều cho em. Cởi nó ra"
Uyển Nhi cứ uất ức mà ngồi đó dùng đôi mắt đẫm nước mà ngước nhìn anh.
Giờ biết phải làm sao với cô gái nhỏ này đây chứ?
Quản Nhạc đưa tay xoa lấy đầu cô.
"Không muốn nữa sao?"
Chết tiệt.
Tại sao cứ dùng đôi mắt này mà nhìn anh chứ.
Quản Nhạc đành bất lực mà cởi quần áo trên người mình ra phụ cô một tay. Thoáng chóc trên người anh cũng chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ bao bọc lấy của quý ở bên trong.
Vì Quản Nhạc đang đứng, Uyển Nhi lại ngồi, nên nơi đó của anh cứ thế mà nhô ra trước mặt cô.
"Em tự mình thả nó ra đi"
Không biết Uyển Nhi cứ suy nghĩ gì đó mà ngồi nhìn nó chăm chăm cũng không có ý định làm theo lời anh nói.
"Uyển Nhi"
Lần nữa Quản Nhạc kiên nhẫn mà gọi tên cô.
Uyển Nhi giật mình mà ngước lên nhìn anh.
"Ngoan, thả nó ra"
Đôi tay Uyển Nhi có phần hơi run mà đặt lên lưng quần.
"Không phải em muốn tiểu Quản Nhạc sao?"
Không hiểu sao Uyển Nhi cứ thấy ngượng khi nhìn thấy thứ đó, mặc dù cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910914/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.