Quản Nhạc gỡ tay Uyển Nhi ra, mặt đối mặt với cô.
"Hay là chúng ta giao dịch nhé. Tôi cho em danh phận. Em cho tôi mái nhà"
Không biết từ khi nào Quản Nhạc anh lại thèm khát thứ tình cảm của gia đình đến như vậy?
Phải chăng anh đã không còn nhà nữa rồi. Vừa hay Uyển Nhi cô cũng vậy. Bọn họ đều không có nhà. Chi bằng cùng nhau tạo thành một mái nhà không phải như vậy là được rồi sao?
"Thành giao"
.....
"Quản Nhạc anh thấy em mặc như thế này có đẹp không?"
Uyển Nhi vui vẻ mà chạy xuống lầu tìm anh, thấy anh đang ngồi đọc báo ở sofa liền chạy đến đứng trước mặt anh, vui vẻ mà hỏi.
Quản Nhạc ngước nhìn cô dịu dàng mỉm cười.
"Lại đây"
Uyển Nhi cởi lấy đôi giày cao gót vướng víu ở chân mình ra rồi đi đến bên cạnh Quản Nhạc.
Anh đưa tay bế cô ngồi vào lòng mình, khẽ xoa đầu cô lấy một cái.
"Em mặt như thế này cho ai xem?"
"Anh thấy nó không đẹp sao?"
Uyển Nhi vừa nói vừa loay hoay nhìn vào chiếc đầm trên người mình. Rõ ràng nó rất đẹp cơ mà là một chiếc đầm hình chữ A màu trắng tinh khiết hơn nữa là cũng rất kín đáo.
Tại sao lại chê?
"Em mặc gì đều đẹp. Chỉ là anh không muốn người khác lại nhìn trúng vợ mình thôi"
Uyển Nhi biễu môi mà nhìn anh.
"Ai dám nhìn trúng vợ của Lâm tổng chứ?"
Quản Nhạc cười nhẹ mà cóc lấy đầu cô một cái.
"Đến cục dân chính thôi"
Quản Nhạc ôm lấy Uyển Nhi, tiện tay cầm luôn đôi giày của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910903/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.