"Phu nhân, Lâm tổng đã bắt đầu điều tra lại cái chết của cô Quản Đình năm xưa rồi."
Sắc mặc Phương Nhã trở nên tím tái đến khó nhìn. Run rẫy.
"Cái gì?"
(Thằng bé bắt đầu nghi ngờ cái chết của con nhỏ Quản Đình đó rồi sao? Chắc chắn là Uyển Nhi cô ta đã nói gì với thằng bé rồi.)
"Cậu cho người nhiễu loạn thông tin... Còn nữa, chuẩn bị cho tôi vài người."
"Vâng thưa phu nhân."
Xem ra bà ta lại sắp lên kế hoạch gì nữa đây mà.
.....
"Quản Nhạc, tôi có thể đến cô nhi viện không?"
Lại muốn ra ngoài nữa sao. Vẫn chưa sợ thật mà.
Quản Nhạc đang dùng bữa thì dừng lại, ngước lên nhìn cô đôi mắt trầm ổn.
"Em chê, hôm qua chưa đủ thỏa mãn em sao?"
Anh có cần phải quy hết tất cả về chuyện đáng xấu hổ như vậy không. Tại sao việc gì anh cũng đều nghĩ cô muốn quan hệ xác thịt được chứ.
"Hai năm rồi tôi chưa từng về cô nhi viện. Tôi có chút nhớ họ. Nếu anh không đồng ý thì thôi."
Uyển Nhi liền cúi đầu gắp cơm bỏ vào miệng. Cái vẻ tủi nhục của cô khiến anh tức chết đi mà.
"Lát nữa tôi đưa em đi."
Uyển Nhi liền vui vẻ mà gắp thức ăn bỏ vào chén anh.
"Anh ăn đi"
Như này là sao?
Mặc kệ.
Quản Nhạc không hiểu sao chỉ cần thấy cô vui vẻ anh liền vui vẻ, thấy cô đau đớn buồn bã anh liền thấy khó chịu ở nơi tim.
Cứ thế mà không thể nào cưỡng lại những yêu cầu của cô.
"Hôm qua tại sao lại đem đồ tôi mua cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910884/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.