Khi đã có chút ý thức Uyển Nhi loáng thoáng nghe được vài lời từ cuộc trò chuyện của anh ta và bác sĩ.
"Cô ta sao rồi?"
Vị nữ bác sĩ có chút ái ngại nhìn anh. Không hiểu rõ tình hình như thế nào, nhưng bà biết chắc cô gái nhỏ mình đầy thương tích đang nằm trên giường kia chính xác là bị hành hạ đánh đập mà ra. Nhưng bà thì làm được gì chứ, việc của bà là cứu sống cô, còn việc khác bà không đủ tư cách để bận tâm.
"Vết thương trên người đều đã được xử lí qua, vài ngày nữa sẽ nhanh chóng lành. Nhưng... Vùng kín lại bị xuất huyết... Có khả năng mất thiên chức làm mẹ."
Làm mẹ sao? Cô nào có tư cách ấy. Mất đi rồi cũng tốt, con của cô sẽ không phải chứng kiến cảnh mẹ mình từng bị hành hạ, lăng mạ, sỉ nhục ra sao. Chắc nó cũng không muốn có một người mẹ như cô.
"Bà về đi."
Âm thanh vang lên không nóng, không lạnh cũng chẳng có chút hối hận hay xót thương.
Hối hận sao? Xót thương sao?
Dẫu sao đó cũng không phải là con người của anh ta. Anh ta kiêu ngạo như thế nào ai cũng đều thấy, vì một người như cô mà hối hận sao? Đúng là nực cười.
Điều anh ta hối hận duy nhất chắc có lẽ chính là việc chưa thể bức chết cô để trả thù cho em gái anh ta.
Nhưng hai năm rồi, vẫn thật sự chưa đủ sao? Không lẽ cả đời cô đều chịu sự hành hạ của anh đến chết sao?
Cô cũng chỉ là một cô gái, có ước mơ, có lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910869/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.