Lâm Nghiên bị lạnh làm bừng tỉnh, run rẩy mở mắt ra, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt len vào từ khe cửa, xung quanh chất đầy bao cát hàng hóa không xác định, phủ đầy bụi bặm, y ho vài tiếng, thoạt nhìn đây là một kho hàng.
Đang định đứng dậy thì mới nhận ra toàn thân đều bị trói chắt, từ sau ót truyền đến những cơn đau âm ỉ, mà chuyện trước đó cũng hiện về trong ký ức.
Y nhớ, qua năm mới Thành Hạo dự định đi công tác, y đưa hắn đến sân bay mới vừa đi ra thì nghe thấy điện thoại trong túi vang lên, đang chuẩn bị lấy ra nghe thì trên cổ bị gõ mạnh một cái, trước mắt tối sầm, tỉnh dậy đã ở chỗ này.
Bắt cóc!
Đây là điều Lâm Nghiên nghĩ đến đầu tiên, nhưng y chỉ là một ông chủ của một tiệm thức ăn nhanh nhỏ, trên người cũng không có tiền tiết kiệm, ngay cả quần áo trên người cũng đều là hàng vỉa hè, có chỗ nào nhìn như một người giàu có có thể vơ vét tài sản tiền tài chứ?
“Lão đại, hình như tôi nghe bên trong có động tĩnh, có phải lão nam nhân tỉnh rồi hay không?”
“Phải không? Đi, chúng ta đi xem một chút, cấp trên đã dặn dò không thể để người kia xảy ra chuyện.”
Ngoài cửa truyền vào tiếng đối thoại làm Lâm Nghiên phân thần, cửa sắt rỉ sét kêu cót két một tiếng, phút chốc ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, Lâm Nghiên không khỏi muốn vươn tay che lại, lại nhớ tới toàn thân mình đều bị trói gắt gao.
“Di?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thuc-thu-luu-ta-di/184228/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.