Chương trước
Chương sau
Lâm Nghiên chăm chú sửa sang hoa trang trí trên bàn, hít một hơi thật sâu, sau đó hài lòng nhìn ngôi nhà mà mình đã chỉnh trang cả một ngày. Hôm nay là sinh nhật của a Dương, lúc nãy a Dương gọi điện nói hôm nay sẽ có nhiều rất bạn học đến dự sinh nhật của hắn, nên Lâm Nghiên dĩ nhiên khẩn trương không ít, từ sáng sớm bận đến bây giờ mới xong, nhìn trái nhìn phải kiểm tra lại một lần, rất sợ có một lỗi nào đó.
Đây không vì điều gì khác, mà bởi vì đây là lần đầu tiên Lâm Dương dẫn các bạn cùng lớp đến tổ chức sinh nhật ở nhà, một người làm ba như y thế nào cũng không thể quá qua loa.
Đến khi thấy hài lòng rồi mới bưng cơm nước đã sớm chuẩn bị xong dọn lên bàn ăn, ánh đèn được phủ một miếng giấy trang trí tỏa ra ánh sáng ấm áp, vô cùng xinh xắn. Lâm Nghiên nhìn đồng hồ thấy cũng không sai biệt lắm, liền lên lầu vào phòng mình mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu, qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, chợt nghe thấy tiềng nói chuyện ồn ào vui vẻ của các thiếu niên, thiếu nữ cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Nghiên đó là đi xuống nghênh đón bọn họ, nhưng chân còn chưa bước được nửa bước liền thu lại, quên đi, cứ để cho thanh niên bọn họ vui vẻ, một ông chú già như y đi xuống làm gì, tựa như a Dương từng nói, y tham gia lại càng ngột ngạt.
Nghe thấy tiếng mở cửa ở lầu dưới, Lâm Nghiên không nghĩ nhiều nữa, đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra thì phía dưới đã bắt đầu hát Karaoke, Lâm Nghiên không khỏi mỉm cười, thuận tay cầm quyển tạp chí dựa vào bên giường lật xem.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, nhưng dưới lầu vẫn quậy ầm ĩ, Lâm Nghiên muốn ngủ cũng ngủ không ngon được, thử vài lần sau Lâm Nghiên rốt cục từ bỏ, xoa xoa huyệt Thái Dương bởi vì uể oải mà trướng đau, Lâm Nghiên quyết định đi xuống bếp pha một ly nước lên uống.
Vừa mở cửa ra thì tiếng nhạc nghe càng lớn hơn, Lâm Nghiên bước nhanh hơn đi tới nhà bếp, đến phòng bếp mới phát hiện có người, là bạn học a Dương sao? Nhìn áo ngủ quê mùa của mình một cái, Lâm Nghiên đang do dự có nên quay trở lên hay không, thì người kia đã nghe được động tĩnh liền xoay người lại.
Đây là một người đàn ông rất anh tuấn, đặc biệt là nụ cười bất cần trên môi càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của hắn.
“Oh? Chú là ba của a Dương sao?” Người kia lập tức liền đoán ra thân phận của y, điều này cũng làm cho Lâm Nghiên kinh ngạc một phen, dù sao, ngoại trừ huyết thống ra, y và Lâm Dương không có nửa phần giống nhau.
Người kia tiến lên một bước thân thiện vươn tay lễ phép nói: “Chú Lâm, xin chào, cháu là Lý Thành Hạo, học trưởng của a Dương.”
Lâm Nghiên không khỏi cũng mỉm cười, vươn tay nắm lại, “A, xin chào, tại sao cậu lại ở chỗ này? Không cùng mọi người chơi với nhau sao?”
“À, là như vậy, cháu vào tìm xem có nước đá hay không, a Dương cậu ấy nói đầu hơi đau, cho nên…”
“Cái gì? Đau đến choáng sao? Có phải là bị cảm rồi hay không? Đứa trẻ này, đã sớm nói với nó là nếu trời lạnh phải mặc nhiều áo một chút, nhất định lại quên mặc thêm rồi, tôi phải đi xem mới được, đúng rồi, trong phòng tôi có thuốc cảm…”
Lý Thành Hạo buồn cười ngắt lời Lâm Nghiên, “Chú Lâm yên tâm đi, cháu đoán chẳng qua là a Dương uống rượu hơi nhiều mà thôi, cầm khăn mặt đắp lên cho tỉnh một chút là được rồi.”
“A, ra là vậy…” lúc này Lâm Nghiên mới nhận ra sự thất thố của mình, ngượng ngùng cười, “Nhưng này cũng không thể dùng nước đá đắp lên a, giờ là mùa đông, để tôi đi làm canh giải rượu, khoảng chừng hơn mười phút là xong.”
Thấy Lý Thành Hạo không nói thêm cái gì, Lâm Nghiên vội vã đeo tạp dề lên, Lý Thành Hạo vẫn không đi, đứng tựa ở trên tường, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Nghiên vẫn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Làm xong canh giải rượu sau, Lâm Nghiên lại chạy trở về phòng cầm các loại thuốc cảm xuống đưa cho Lý Thành Hạo nói, “Tôi… Bộ dạng tôi như vầy không tiện đi ra ngoài, làm phiền cậu giúp tôi đem những thứ này đi qua chia cho bọn họ uống đi, mấy hôm nay trời lạnh, bọn họ quậy một hồi như vậy nhất định sẽ ra một thân mồ hôi, không chừng sẽ bị cảm, cậu cầm thuốc này đi ra ngoài đi.”
“Chú Lâm đúng là cẩn thận tỉ mỉ, vậy cháu đây đi ra ngoài trước, bọn họ vẫn đang chờ.”
“Ừ, được, đi đi, đi đi.”
Sau khi Lâm Nghiên trở lại phòng, cơn buồn ngủ trước đó cũng không còn nữa, đơn giản cầm một điếu thuốc đi tới ban công nhìn chăm chú vào bầu trời đêm đứng yên hút, nghe dưới lầu mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện.
“Oh? Lý học trưởng lấy đâu ra canh giải rượu vậy?”
“Chú Lâm… Cũng chính là ba a Dương làm.”
“Nga ~~! A Dương, ba cậu thật là hiền lành nha, tuy khuôn mặt và quần áo kia nhìn hơi quê mùa chút, chậc chậc, thực sự là đáng tiếc a, bằng không đã kêu ba cậu cùng xuống chơi một lát rồi.”
“Ai muốn ông ta xuống? Người quê mùa như ông ta đứng ở chỗ này không chê chướng mắt sao?” (thứ con mất dạy >’’<)
“Này, nói như thế nào cũng là ba cậu a, sao cậu có thể nói như vậy?”
… Lâm Nghiên tự giễu cong môi lên, đáy mắt phản chiếu ánh sáng như sao.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rời giường Lâm Nghiên dự định vào bếp làm điểm tâm, vừa vào lại phát hiện có người đã trước một bước làm cho phòng bếp nóng hôi hổi.
“Chú Lâm, dậy rồi à? Bữa sáng sắp xong rồi, chú đi gọi a Dương bọn họ dậy đi.” Lý Thành Hạo cười chào hỏi.
“Nga nga, được.”
Sau khi ngơ ngác trả lời, Lâm Ngôn mới nhớ ra người ta là khách, làm sao có thể để cho hắn làm điểm tâm chứ? Gọi dậy đám Lâm Dương đang cằn nhằn không ngừng, Lâm Nghiên đi vào phòng bếp vừa định nói ‘để tôi làm’, thế nhưng người ta đã làm xong, đang dạt dào ý cười nhìn y.
“Cái này… cậu là khách, vốn nên để tôi làm mới phải.”
“Chú Lâm khách khí với cháu làm gì, lần đầu tiên tới nhà chú Lâm ngay cả quà gặp mặt cũng quên cầm theo, bữa sáng này xem như là bồi thường đi.” Lý Thành Hạo nghịch ngợm nháy mắt, thuận tiện đem đồ ăn trong tay mang ra ngoài, Lâm Nghiên không thể làm gì khác hơn là cũng theo bưng đồ ăn ra.
Trong lòng hạ quyết tâm sau này phải chú ý chút.
Bữa sáng rất thịnh soạn, bánh bao nhân đậu, bánh quẩy, còn có bánh nướng hạt mè, Lâm Dương vừa nhìn liền khẽ hừ một tiếng, nói ra sự thật.
“Tôi nhớ là anh vốn không biết nấu nướng đi?” bộ dạng không lễ phép của hắn khiến Lâm Nghiên âm thầm nhíu mày.
“Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, ngoại trừ sữa đậu nành và bánh bao này ra, những cái khác đều là mua, nhưng tốt xấu không phải còn có hai thứ này sao?”
Thấy Lý Thành Hạo bị vạch trần sau biểu tình buồn bực, ý cười trên mặt Lâm Nghiên càng sâu, âm thầm đối Lý Thành Hạo thêm vài phần thân thiết, cầm lấy cái muôi nhẹ uống một hớp sữa đậu nành, ừm, hơi ngọt chút, nhưng cũng còn được.
Lâm Dương không thích uống quá ngọt, chỉ nếm thử một miếng liền ném qua một bên, Lý Thành Hạo cũng không giận, ngược lại cười ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, chọc cho Lâm Dương liên tục trừng mắt, đáy mắt lại tràn ngập ý cười, Lâm Nghiên chỉ coi hai người là tình cảm sâu đậm, cũng không nghĩ theo hướng nào khác.
Sau hôm đó, Lý Thành Hạo thành khách quen trong nhà Lâm Nghiên, liên đới Lâm Nghiên và Lý Thành Hạo cũng quen thuộc không ít, thẳng đến khi ngày nghỉ của Lâm Dương qua hết, lần thứ hai quay về trường học, Lý Thành Hạo lúc này mới ít qua lại.
Theo thường lệ mỗi ngày y đều quét tước căn hộ, đem túi rác thật to ra để ở cạnh cửa, vừa mở cửa lại đúng lúc đối mặt với người mới tới, là Lý Thành Hạo, hắn vẫn duy trì tư thế định gõ cửa.
“Thành Hạo, sao cậu lại tới đây? Cậu tìm a Dương? Thế nhưng ngày hôm nay nó phải đi học a.” Lý Thành Hạo tới ngoại trừ tìm Lâm Dương ra, Lâm Nghiên không nghĩ ra khả năng nào khác.
Lý Thành Hạo thả tay xuống, nhún nhún vai nói, “Chú Lâm, câu này của chú có thể làm cháu rất thương tâm nha, a Dương không ở thì cháu không thể tới thăm chú một chút sao?”
“Sao có thể?” Lâm Nghiên cười nói, “Vậy cậu vào nhà ngồi đi, tôi đi ném rác, trong tủ lạnh có đồ uống, tự cậu đi lấy, tôi đi đây, sẽ quay về ngay.” Nói xong liền nghiêng thân để cho Lý Thành Hạo tiến vào, sau đó tự mình đi ném rác rồi quay về.
Áo khoác vest của Lý Thành Hạo bị ném qua một bên, thân ảnh thon dài lười biếng dựa vào ghế sa lon, khẽ khép mắt lại, trên mắt có vết xanh nhạt, trông rất mệt mỏi, ngay cả Lâm Nghiên vào lúc nào cũng chưa phát hiện.
Lâm Nghiên tiến tới lo lắng hỏi, “Thành Hạo? Làm sao vậy? Muốn ngủ thì có thể đi vào phòng, ngủ ở chỗ này sẽ lạnh đấy.”
Lý Thành Hạo mở mắt ra, xoa xoa mũi ngồi dậy nói: “Không sao, chẳng qua gần đây công ty nhiều việc, cho nên có chút mệt mỏi mà thôi.”
“Vậy đi ngủ đi, bất quá trong nhà chỉ có hai phòng, chỉ có thể để cậu ngủ trong phòng a Dương.”
Lý Thành Hạo cũng không có chối từ ý tốt của Lâm Nghiên, nhưng đến cửa phòng, Lâm Nghiên mới nhìn thoáng qua trong phòng liền dừng lại bất động, không xong, sao lại quên cái tính bừa bộn của Dương a, vừa nãy mới chỉ đơn giản quét dọn một chút, còn chưa có thu dọn đồ đạc, nên đồ chất thành đống, tình trạng như vậy.. chưa nói đến a Dương thích sĩ diện, nếu như mang bạn hắn vào ở nhất định sẽ trách y làm hắn mất mặt mũi, hơn nữa y dùng phòng như vậy tiếp đãi người khác cũng thật xấu hổ.
Ngẫm lại, Lâm Nghiên đành cười xin lỗi nói với Lý Thành Hạo: “Chăn bông trong phòng A Dương… à, trời lạnh nên bị ẩm, tôi còn chưa phơi nắng, cậu qua phòng tôi nghỉ ngơi đi.” Lâm Nghiên cho rằng Lý Thành Hạo cũng sẽ không cự tuyệt, vậy mà vẻ mặt đối phương lại tỏ vẻ như đã nằm trong dự liệu, nói, “Cháu biết, Chú Lâm, phòng của a Dương rất bừa bộn phải không?”
“A…”
“Cháu đã biết từ lâu, cho nên không cần giấu cháu.”
“Ha ha, này… Như vậy a.” Không biết vì sao, dưới ánh mắt trêu chọc của Lý Thành Hạo, trên mặt Lâm Nghiên hơi phát nhiệt, lúng túng hơi nghiêng đầu, chuyển sang đề tài khác, “Đúng rồi, Thành Hạo, cậu đã đi làm rồi sao?”
Lời hỏi ra miệng y mới nhớ tới mấy lần nhìn thấy Lý Thành Hạo, đối phương đều mặc một thân tây trang, thật chỉnh tề, rõ ràng không phải là học sinh.
“Đúng vậy, cháu đã tốt nghiệp năm kia rồi, bây giờ đang làm cho một công ty.”
“Vậy năng lực của Thành Hạo rất giỏi đúng không? Vừa nhìn cũng biết là một người đàn ông tốt.” Lâm Nghiên mở cửa phòng của mình ra, để cho Lý Thành Hạo vào trước, “Có bạn gái chưa?”
Lý Thành Hạo cười nhưng không đáp, nhìn lướt qua căn phòng của nam nhân trung niên, sạch sẽ và ngăn nắp đến không ngờ, rèm cửa màu xanh nhạt, bức tường màu trắng, phía trên chiếc giường với drap sắc màu ấm áp là một tấm ảnh gia đình, hai ông bà lão chắc là cha mẹ của Lâm Nghiên, bên cạnh lại chỉ có Lâm Nghiên cùng với Lâm Dương vẻ mặt không tình nguyện.
Tấm hình này, ngoại trừ Lâm Nghiên ra, không có người nào là cười một cách thật tình.
Lâm Nghiên không đợi được câu trả lời, lại thấy Lý Thành Hạo đang nhìn tấm hình kia, hốt hoảng tiến lên chặn lại đường nhìn của đối phương, co quắp nói, “Ảnh này chụp đã lâu rồi không có lau, tôi tính lấy xuống lau một chút, bằng không sẽ bị mốc meo.”
Lý Thành Hạo thấy thế cũng không có vạch trần Lâm Nghiên đang nói xạo, thấy nam nhân ôm ảnh chụp rất cố sức, liền đi tới hỗ trợ tháo khuông ảnh ra, nhìn nam nhân trung niên đang cười với hắn, nói rằng, “Chú Lâm, cháu giúp chú lấy ra.”
“Không cần không cần, tôi tự làm được, cậu đi qua giường nằm nghỉ trước đi, đúng rồi, buổi trưa ở đây ăn cơm đi, lát nữa tôi sẽ nấu cơm.”
“Ha ha, đã nói Chú Lâm không cần khách khí với cháu mà, cũng đâu mất bao nhiêu thời gian? Thực sự là. Nào đưa đây, để cháu làm.”
Nói xong không màng tới ý kiến của Lâm Nghiên, cường ngạnh cầm ảnh chụp xuống dưới lầu, xong lại đem đồ cầm lên, Lâm Nghiên cũng không nói được gì nữa, không thể làm gì khác hơn là liên tục nói cám ơn.
“Cậu cứ để đây là được rồi, được rồi được rồi, cậu.. đứa nhỏ này thật là.. đi nghỉ ngơi đi, tôi đi mua một ít đồ ăn để lát nữa làm cơm.”
Nhìn Lý Thành Hạo lên lầu, Lâm Nghiên mới khẽ thở phào một hơi, nhìn về phía tấm ảnh gia đình, trên mặt tràn ra một nụ cười dịu dàng, nụ cười của Lâm Nghiên rất đẹp, trong suốt như nước chảy, nhìn rất thoải mái.
Chẳng qua vẻ ngoài Lâm Nghiên quá bình thường, nên luôn cô lập vẻ đẹp của y ở bên trong, không một ai phát hiện ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.