Uyển Như nhìn người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách một cách chăm chú. Người phụ nữ mặc bộ váy liền màu hồng nhẹ, da dẻ trắng trẻo, gương mặt thì xinh đẹp. Cô đoán chừng chênh lệch với Trần Kiến Thành cũng không bao nhiêu tuổi. Nghĩ đến nhân vật hoàn toàn mới này cô chợt thấy lo lắng, nếu cô không ý thức được việc mình đã xuyên sách thì cô sẽ ngỡ đây là một cuộc đời khác của mình, một cuộc đời với những chuyện không thể lường trước được.
"Vào thôi em!" Trần Kiến Thành đi đến, anh đưa tay ra muốn nắm tay cô.
Uyển Như nhìn bàn tay anh đưa ra, nhìn anh dịu dàng nhìn mình, trong lòng cũng trở nên dịu hơn. Cô nắm tay anh cùng vào trong nhà.
Trong nhà gồm ông cụ lớn nhất đang ngồi ở chiếc ghế đặc biệt dành cho ông, Trần Lập Thành và Huỳnh Minh Kiên cũng ngồi cạnh đó. Bên đối diện là người phụ nữ kia. Thấy Trần Kiến Thành dắt tay Uyển Như vào thì ông cụ cười lớn.
"Tới rồi, tới rồi. Sao đến trễ vậy con gái?"
Cả Trần Lập Thành cũng ngạc nhiên vì tốc độ thay đổi xưng hô của ông cụ cũng nhanh quá, đến hiện tại thì cả ông cũng chưa gọi Uyển Như là "em" xưng "anh" một cách tự nhiên được. Sở dĩ một lí do khó thay đổi nữa là Uyển Như vẫn đều đặn gọi ông là "chú".
Uyển Như tươi cười cúi đầu chào ông cụ, rồi quay sang chào Trần Lập Thành một cái. Cô ôm gói quà của mình đến lễ phép đưa cho ông cụ.
"Con có mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thim-cua-nu-chinh/2864834/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.