Trần Kiến Thành đứng trước gương để Kim Như mặc áo vào giúp, xong xuôi cô nựng má anh rồi nói.
"Được rồi, đi ngủ đi!"
"Em đi đâu?" Trần Kiến Thành hỏi.
"Đi ngủ". Cô vô tư trả lời.
"Ngủ ở đây". Trần Kiến Thành chỉ lên giường mình.
Cô ngơ ra nhìn anh. Trần Kiến Thành sợ cô từ chối mà bước đến dùng một tay ôm lấy cô. Anh nói.
"Chỉ một đêm thôi. Lâu lắm rồi anh không được ôm em".
Kim Như bật cười nhìn anh, cô đồng ý. Hai người cũng nằm trên một chiếc giường, đèn đã tắt, căn phòng tối om nhưng cả hai vẫn còn tỉnh táo. Anh hỏi cô.
"Những năm qua em sống như thế nào?"
"Lúc nào cũng nhớ anh cả". Cô nhẹ giọng trả lời, ngập ngừng rồi lại hỏi.
"Còn anh?"
"Sống không có em thì cuộc sống rất buồn tẻ, anh cảm thấy mình bị chơi vơi, anh đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại".
"Em cũng vậy".
"Nhưng chuyện gì đã xảy ra?" Anh hỏi.
"Em không biết".
Cô nghĩ trong lòng, năm năm trước nhà cô bị sập dẫn đến bị hôn mê, đó là lúc cô xuyên đến. Chẳng lẽ lần này là bị sự cố trên máy bay sao?
"Anh điều tra được em vẫn hay ra vào Quy Nhơn, em nhớ nơi đó lắm hả?"
"Đúng rồi, nơi đó có kỉ niệm với anh. Bốn năm trước khi em quay về với thế giới của em, em suy sụp lắm.
Em đã từng ra nơi đó, đã từng nghĩ đến sẽ nằm trong lòng biển rộng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thim-cua-nu-chinh/2864780/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.