Trở lại vương phủ, Lâm Lang cùng với nha hoàn đứng cửa đợi, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cố Ninh Bình, nhịn không được rơi lệ: "Vương phi...Vương phi sao vậy?"
Chi Chi mím chặt môi, không nói một lời nào mà chỉ giúp các nàng đỡ Cố Ninh Bình về viện. Trần ma ma thấy vậy cũng yên tâm sau đó lảo đảo rời đi nghỉ.
Trong phòng chỉ còn lại nha hoàn hồi môn của Cố Ninh Bình.
Chi Chi nhìn chằm chằm Cố Ninh Bình, thanh âm lạnh lùng, đưa cho Lâm Lang một tờ giấy: "Lâm Lang, sau khi đại phu tới, ngươi đưa tờ giấy này qua cho đại phu xem một chút."
Lâm Lang cầm lấy: "Tam tiểu thư, đây là gì vậy?"
"Hương liệu." Chi Chi quay đầu lại nhìn nàng, "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không hại tỷ tỷ, vĩnh viễn sẽ không."
Hiển nhiên hương Thanh Lệ dùng khi uống rượu sẽ khiến người ta buồn ngủ, đương nhiên không đơn giản chỉ là ngủ. Loại hương liệu này gặp rượu uống vào sẽ hại thân, dùng nhiều cơ thể sẽ không tốt. Nhưng nếu sử dụng đúng liều lượng ngược lại sẽ là liều thuốc an thần tốt nhất.
Những điều này không thể nói cho Lâm Lang biết, đương nhiên Lâm Lang đau lòng cho Cố Ninh Bình, trung thành với tỷ muội các nàng. Thế nhưng nàng là nha hoàn Cố gia, một lòng muốn nghĩ cho Cố Ninh Bình sinh hạ thế tử nhằm nắm chắc địa vị vương phi, tất nhiên là sẽ không chịu phối hợp với nàng.
Chi Chi sợ nàng nhạy cảm, nên chỉ giải thích vài câu: "Đây là hương liệu an thần, khi đại tỷ hầu hạ Ninh vương ngươi có thể lấy ra một chút để giúp vương gia an thần."
Nghe thấy vậy Lâm Lang cũng không hỏi thêm nữa. Di nương tam tiểu thư am hiểu chế hương, mưa dầm thấm lâu nên Tam tiểu thư cũng hiểu rõ vài đơn thuốc, không ngờ rằng nó lại được sử dụng trong tình huống này.
Vết thương Cố Ninh Bình quá xấu hổ, vương phủ cũng khó để có thể mời thái y tới khám. Trần ma ma gọi người tới chính là đại phu vương phủ quen biết, đại phu cũng biết người này là vương phi, vốn dĩ thê thiếp khác nhau, thế nhưng ông vẫn kính trọng nàng.
Ông vác hòm thuốc đi đến, Chi Chi cách bình phong nói: "Đại phu muốn ở đây khám bệnh sao?"
"Dạ bẩm quý nhân, thân phận vương phi tôn quý, thảo dân không dám nhìn thẳng mặt, nên chỉ đành ở đây."
Chi Chi nói: "Bắt mạch chẩn đoán thường không chính xác, đại phu chờ một lúc, để chúng ta kéo rèm, đại phu vẫn nên lại gần hơn."
Đại phu nghe thấy vậy liền lùi bước ra khỏi phòng, thời gian qua một lúc, một nha hoàn đi tới: "Đại phu, mời vào trong."
Trước giường có một tấm màn dày, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, vương phi chỉ lộ ra một đoạn cổ tay trắng bên ngoài, đắp một chiếc khăn lụa trắng.
Chi Chi đứng sau bình phong: "Đại phu, mời ngài xem."
Đại phu để tay trên mạch đập, sau một lát thì rút về: "Thân thể vương phi không đáng lo ngại đều chỉ là vết thương ngoài, ngoại trừ do đau đớn mà hôn mê, chỉ cần uống chút thuốc giảm đau là có thể tỉnh lại. Vết thương này cũng không thành vấn đề, trong cung có bí dược riêng, quý nhân có thể thỉnh người hầu trong viện đi lấy.
Đại phu nói xong, liền giương mắt muốn rời đi.
Lâm Lang từ trong phòng đi ra, chặn đường hỏi ông: "Đại phu, di nương muốn điều chế cho vương phi một ít hương liệu, ngài có thể..."
"Hương liệu?" Đại phu vuốt râu: "Nguyên liệu thông thường tất nhiên phải có sẵn, nếu cô nương không phiền, có thể đưa ta xem thử đơn thuốc."
Vương phủ không thể so với nơi khác, ông cũng không dám tự ý kê đơn thuốc, hương liệu không chỉ có thể trị bệnh, mà còn có thể giết người. Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn cũng không thể thoát được.
Chi Chi cách bình phong nói: "Chẳng qua chỉ là điều chế chín hương liệu thôi, thân thể vương phi không tốt, đốt hương này, tốt xấu gì cũng giúp người thoải mái đôi chút."
"Hoá ra là như vậy." Đại phu khẽ gật đầu. "Chín hương liệu này chỗ ta đều có đủ, không biết quý nhân muốn bao nhiêu?"
"Đại phu mở ra xem thử đi." Chi Chi nhẹ giọng nói: "Đại phu hành y cứu người, tại sao đối với hương liệu lại quen thuộc như vậy?"
"Đều có thể cứu người, tất nhiên là hai cái tương đồng, quý nhân am hiểu chế hương là nằm ngoài sự mong đợi của ta."
Chi Chi mỉm cười không nói. Đại phu ở trong vương phủ đã lâu, cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ viết đơn thuốc giảm đau đưa cho Lâm Lang: "Cô nương, đem đơn thuốc này đưa cho hạ nhân trong phủ, họ sẽ đến y quán ta bốc thuốc. Đơn thuốc hương liệu của quý nhân cũng giao cho hạ nhân trong phủ đi, xin thứ lỗi cho ta không thể trực tiếp bốc thuốc đưa đến".
Chi Chi đồng ý, dường như chỉ thuận miệng cảm khái. "Vương phủ này quy củ thật lớn, ngay cả bốc thuốc cũng không được tự mình đi".
"Thân phận Ninh vương điện hạ tôn quý, sợ rằng có người mưu hại, cho nên cũng phải cẩn thận một chút."
Người có tính cả ngàn lần chắc cũng không ngờ đến, Chín vị của Thanh Lệ hương chỉ cần thiếu mất hai vị thuốc, chính là thiếu hai vị này, sẽ không đủ để điều tiết tác dụng của các vị thuốc khác nên khi gặp rượu sẽ sinh độc.
Ngươi đưa cho ta chín vị thuốc, ta chỉ cần lấy hai vị kia ra, vẫn làm ra hương Thanh lệ như thường, khiến vương gia một đi không trở lại. Chi Chi đưa mắt nhìn đại phu rời đi, quay đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Ninh Bình, trong lòng mặc niệm một câu: "Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cứu hai tỷ muội chúng ta ra ngoài."
Hôm nay mê hoặc thái tử thất bại, con đường phía trước mênh mang, không biết có còn cơ hội nữa cho nàng nữa hay không. Đáng tiếc quan văn hay võ trong triều đều không ai có thể đấu lại Khương hoàng hậu, ngoại trừ thái tử cũng không còn đường lui nào khác.
Trời đã khuya, Lưu ma ma từ bên ngoài trở về, cầm thuốc ném cho Lâm Lang, "Cô nương, tự mình sắc thuốc đi, vương phi thân thể mỏng manh, chúng ta không dám động."
Lâm Lang tức đến phát run, Lưu ma ma vậy mà chỉ tới tận đây cho có lệ. Bọn họ căn bản không biết đường đi lối lại trong vương phủ, ngay cả cửa phòng bếp ở đâu cũng không biết thì tự mình nấu thuốc như thế nào.
Cố Ninh Bình được bôi thuốc đã tỉnh lại, khi ý thức trở lại, câu đầu tiên nghe được là giọng điệu giễu cợt của Lưu ma ma, nàng vẫy tay ra hiệu nha hoàn chống đầu gối ngồi dậy: "Lưu ma ma, nha hoàn hồi môn của ta không phải là để sai làm việc nặng nhọc."
Vương phi đang nói gì vậy? Hầu hạ vương phi là vinh hạnh lớn, làm sao có thể coi là việc nặng. Lưu ma ma khoa trương nói: "Vương phi có tấm lòng lương thiện là chuyện tốt, thế nhưng không thể để cho những kẻ dưới không làm việc, nếu không sẽ chỉ là hại bọn họ".
"Đã thế Lưu ma ma cảm thấy hầu hạ vương phi là vinh hạnh lớn, vậy thì để con gái bà tới hầu hạ đi."
Chi Chi thấy Cố Ninh Bình tỉnh lại trong lòng cuối cùng cũng có một chút vui vẻ. Nàng quay lưng lại lau nước mắt, xoay người nói với Lưu ma ma: "Vương phi thân phận tôn quý, bên cạnh người quả thật đang thiếu nha hoàn hầu hạ."
Lưu ma ma sắc mặt cứng ngắc: "Con gái của ta tay chân vụng về, làm sao có thể hầu hạ vương phi được."
"Làm sao lại không hầu hạ được?" Chi Chi hiếm khi hùng hổ doạ người, "Lưu ma ma tài giỏi khôn khéo, con gái ngươi nhất định sẽ không kém chút nào, đợi một lát rồi gọi nàng tới hầu hạ đi."
"Chi Chi nói có đạo lý, Lưu ma ma lát nữa kêu nàng tới đây hầu hạ đi."
Hôm qua Lâm Lang tìm hiểu, con gái Lưu ma ma làm việc ở phía sau viện, mọi khi hết ăn lại nằm ngủ. Bởi vì mẫu thân nàng ở vương phủ rất có địa vị, cho nên những người ở sau bếp cũng không dám nói nàng, trải qua thời gian dài, một nô tài so với tiểu thư bên ngoài sống còn tốt hơn vạn lần.
Sau khi bước vào phòng Cố Ninh Bình, nàng thế nào cũng dám làm, Lưu ma ma làm sao có thể nguyện ý làm cho được. Cố Ninh Bình dù sao cũng là vương phi do chính tay hoàng thượng thân phong, Lưu ma ma cũng không dám trái lời nàng, chỉ có thể nói: "Đa tạ nương nương chiếu cố.."
Trong lòng Lưu ma ma càng thêm oán hận Chi Chi. Nếu không phải do nàng lắm mồm, bộ dáng vương phi nhu nhược như kia chắc chắn không thể nghĩ ra thủ đoạn thâm độc như vậy. Con gái bà cũng không phải chịu khổ.
"Chúc mừng vương phi, thiên kim dễ kiếm, nô tỳ trung thành lại khó tìm, con gái Lưu ma ma sắp đến, nô tỳ nhất định sẽ lưu tâm và chỉ dạy nàng thật tốt. Không thể khiến người ta hiểu lầm rằng nô tỳ coi thường nàng ấy, càng không khiến cho người khác thấy là ai đó hãm hại nàng". Lâm Lang cười trút giận.
Về sau Lão bà tử này dám bắt nạt nàng, nàng sẽ bắt nạt con gái bà ta cho đỡ tức. Lưu ma ma tức đến nỗi không thể làm gì được. Những lời này, từng câu từng chữ đều do bà nói, chẳng qua Chi chi chỉ nói lại mà thôi, bà muốn phản bác cũng không có cách nào khác.
Cố Ninh Bình chỉ cảm thấy buồn cười. Chi Chi từ nhỏ đã thông minh, trong viện của các tỷ muội nàng thường có mấy nô bộc bắt nạt chủ nhân, duy nhất chỉ có Chi Chi là sống yên ổn nhất, nha hoàn bà tử đều trung thực hầu hạ.
Bởi vì cha mẹ thường dùng những điều kia để dạy dỗ nàng nên Cố Ninh Bình sinh ra hiềm khích với Chi Chi, đến bây giờ nàng mới nhận ra chỉ có thủ đoạn của Chi Chi mới có thể trị bọn ác nô này.
Hôm nay nếu không phải có Chi Chi bảo vệ nàng, chỉ sợ chính bản thân nàng cũng không chịu nổi.
Cố Ninh Bình nắm chặt tay Chi Chi: "Các người đi ra ngoài trước đi, ta có vài chuyện muốn nói riêng với Chi Chi."
Lâm Lang lên tiếng, đưa người ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
"Chi Chi, tỷ tỷ hỏi muội, rốt cuộc là muội muốn làm gì?" Vẻ mặt Cố Ninh Bình nghiêm túc, nàng mơ hồ đoán được một hai, thế nhưng lại không có cách nào tưởng tượng nổi Chi Chi lại to gan đến như vậy.
Từ nhỏ các nàng đã học tam tòng tứ đức, nữ tử xuất giá tòng phu, Chi Chi lại có suy nghĩ....không khỏi quá kinh hãi thế tục."
"Tỷ, chúng ta bị ép gả vào Ninh vương phủ là do ý chỉ của hoàng hậu."
Ánh mắt Chi Chi kiên định, từng câu từng chữ, nàng phân tích tình hình hiện tại: "Tỷ nghĩ cách đưa ta ra ngoài, nhưng bà ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta. Ý định của tỷ căn bản không có khả năng thực hiện, hơn nữa tỷ còn ở lại nơi này, làm sao ta có thể rời đi được!"
"Khắp thiên hạ này, người duy nhất có thể chống lại Khương hoàng hậu chỉ có thái tử điện hạ".
"Chi Chi...." Cố Ninh Bình che miệng nàng, "Chuyện này suy nghĩ thật đang sợ, muội không được làm, ta chấp nhận số mệnh".
Chi Chi gỡ tay nàng ra: "Thế nhưng, muội sẽ không nhận mệnh này, năm nay muội mới mười năm tuổi. Cuộc sống của muội chỉ vừa mới bắt đầu, dựa vào cái gì mà bắt muội nhận mệnh, chỉ cần muội dụ dỗ được thái tử..."
Ánh mắt Chi Chi ngoan độc: "Chỉ cần hắn bằng lòng đưa muội rời khỏi đây, muội nhất định sẽ nghĩ biện pháp để hắn cứu tỷ ra". Nàng sờ vào làn da non mềm của bản thân, nở một nụ cười thê nương: "Tỷ tỷ, tỷ thấy ta có đẹp không?"
Cố Ninh Bình khóc ròng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, gượng cười nói: "Chi Chi của chúng ta là cô nương đẹp nhất thiên hạ này.
Chi Chi, đều là do người tỷ tỷ này vô dụng, không bảo vệ được cho muội. Thế nhưng thanh danh dụ dỗ thái tử điện hạ, ta nỡ lòng nào để cho muội gánh vác lấy.
"Tỷ, khi muội còn nhỏ từng được thầy bói đoán mệnh nói ta cổ dài mắt phượng, sau này sẽ vinh hoa phú quý, có lẽ thời cơ là đây".
Chi Chi nhìn nàng: "Chờ khi muội với thái tử có tư tình rồi tiến vào đông cung, không biết chừng có cơ hội bay lên cành cao, tỷ, tỷ đừng cản muội có được không?"
Cố Ninh Bình lắc đầu khóc nấc. Muội là thiếp của Ninh vương, nếu như thái tử thật coi trọng muội, làm sao muội có thể ra ngoài ánh sáng được. Chi Chi ngốc nghếch của ta.
"Vậy thì còn phải xem thủ đoạn của muội." Chi Chi mỉm cười: "Tỷ, Dương Quý Phi còn từng là con dâu Minh Hoàng, chỉ cần hắn thực sự thích ta, như vậy tất cả đều có thể."
"Chi Chi.." Thanh âm Cố Ninh Bình cực kỳ bi thương, "Chi Chi.."
Hai tỷ muội đều biết, hiện tại tiến cũng không có đường lui, nếu như đi theo thái tử, có lẽ còn có thể giữ được một cái mạng.
Cố Ninh Bình rơm rớm nước mắt nhìn khuôn mặt kiều diễm như nhụy hoa của Chi Chi, cuối cùng gật đầu: "Tỷ tỷ sẽ không ngăn cản muội". Chí ít theo cách này, Chi Chi còn có thể sống sót, chỉ cần sống sót là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]