Chương trước
Chương sau
Lúc Thẩm Cảnh Quân nói với Mộc lương đệ vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm nghìn năm không đổi. Hắn không hề mảy may cho nàng ta một sắc mặt tốt, thậm chí còn có chút chán ghét.

Mộc Lương đệ trước kia chỉ cảm thấy khổ sở, dù sao người trong lòng nàng cũng không thích mấy nữ tử khác, cho nên không thích nàng cũng không sao cả. Nhưng giờ đây, trong lòng nàng tràn đầy hận thù và đố kỵ. Thái tử vốn lạnh lùng kiêu ngạo không bao giờ gần gũi nữ sắc, vậy mà lại đối xử khác biệt với nữ nhi của một thương nhân như vậy.

Chẳng lẽ chỉ cần có vẻ ngoài xinh đẹp là có thể thắng được tất cả sao?

Vừa nãy chính nàng nắm tay áo của hắn vậy mà bị hắn hất ra không thương tiếc. Chỉ ngay sau đó thôi, Cố Chi lại nắm lấy tay áo. Buồn cười là bàn tay kia thực sự đẹp hơn nàng gấp trăm lần, ống tay áo người trong lòng của nàng vẫn đang được nắm chặt bởi bàn tay đó.

Cố Chi giống như cái đuôi nhỏ trên người hắn, thân mật đến nỗi nhìn vào chỉ thấy cay mắt.

Mộc Lương đệ tức giận cắn môi dưới chỉ cảm thấy nhói đau, đến khi máu đỏ tươi từ môi chảy ra thì nàng ta mới tìm lại được giọng nói của mình: "Điện hạ, nàng đến cùng là có chỗ nào tốt hơn ta?"

Giọng nói của Mộc Lương đệ bi thương đến tột cùng khiến cho người nghe phải rơi lệ: "Vì sao người thích nàng? Mà đối với ta lại không chút thay đổi?"

Thẩm Cảnh Quân nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào Chi Chi mỉm cười một tiếng: "Cô thích ai thì có quan hệ gì tới ngươi?". Còn nữa, ai nói hắn thích Cố Chi? Chẳng qua là thấy nàng đáng thương nên muốn đền bù một chút cho nàng mà thôi. Hôm nay gây chuyện ầm ĩ ở chỗ này như vậy, nàng cũng sẽ bị phạt.

Thẩm Cảnh Quân nói: "Mộc Lương đệ vô cớ gây chuyện, cấm túc ba tháng ở Đông Minh viện, Cố Chiêu huấn..."

"Điện hạ, thiếp thân có làm gì đâu".Mũi chân của Chi Chi chạm đất, âm thanh nhu nhược nói: "Ngài phạt ta là không công bằng". Đôi mắt của nàng giống như những viên ngọc đen, sáng ngời và chói lóa, khiến người đối diện chỉ nhìn vào thôi cũng cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Cảnh Quân dừng một chút, lời nói ban đầu định nói ra lập tức nuốt lại vào bên trong cổ họng. Sắc mặt nam nhân lạnh nhạt, giọng điệu đều đều: "Cô cũng không định phạt nàng".

Chi Chi kinh ngạc cười cười, kéo tay áo của hắn lắc lắc, hàm răng trắng nõn thẳng tắp với khuôn mặt sáng sủa khiến hắn mềm lòng: "Điện hạ thật tốt!".

Mộc Lương đệ tức giận nắm chặt tay, đôi mắt đỏ như màu máu. Nàng ta bị người lôi đi, Chi Chi nhanh chóng bỏ tay áo của Thẩm Cảnh Quân ra, giọng nhỏ như muỗi: "Điện hạ, thiếp thân cũng không cố ý".

Trên tay chợt nhẹ, Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn xuống, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là về sau chút chuyện nhỏ như này cô mong nàng sẽ tự xử lý được. Nếu không nàng lấy cái gì để tranh thủ tình cảm đây?".



Chi Chi một mặt phiền muộn, ngơ ngác nói: "Thiếp...thiếp đâu có muốn tranh sủng?"

Không biết vì sao Thẩm Cảnh Quân chỉ cười lạnh một tiếng, lắc lắc ống tay áo rồi bước ra ngoài.

Chi Chi vuốt ngực thở dài thật sâu, cuối cùng cũng dỗ được người đi. Bây giờ nhìn thấy Thái tử điện hạ, nàng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nếu nói đến nguyên nhân thì phải quay ngược lại vài ngày trước.

Cũng không biết vì cái gì mà ngày hôm đó Thái tử đột nhiên uống rượu, cả người nồng nặc mùi rượu chạy tới viện của nàng. Điều này thật ra cũng không có gì, nàng thân là cơ thiếp nên giúp Thái tử tỉnh rượu. Nhưng vị này ngày thường thì rất nghiêm túc, lạnh lùng thờ ơ, thế mà sao sau khi uống rượu dường như trở thành một người hoàn toàn khác.

Dáng vẻ lúc đó thật giống với......thời điểm ở Ninh vương phủ. Hai mắt hắn đỏ hoe như thể vài giây sau sẽ xé xác nàng ra thành từng mảnh vậy.

Kỳ thật lúc đó Chi Chi đã có chủ ý, thừa dịp hắn đang say rượu ngủ với hắn. Sau đó dọn dẹp mớ hỗn độn, rồi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến khi chuẩn bị thay chăn gối nàng nghĩ rằng mình không thể kiên trì nổi, nàng sợ sẽ bị hắn giày vò đến chết. Vì cảm thấy xấu hổ nên nàng đành bỏ chạy.

Nhưng dáng vẻ đáng sợ của thái tử điện hạ lại một lần nữa khắc sâu vào trong lòng nàng, khiến cho bản thân sợ hãi không thôi.

Chu Tước cầm chậu than bước vào phòng, lại chỉ nhìn thấy nàng ngồi một mình. Nàng cũng không nhiều lời nói: "Điện hạ và Mộc Lương đệ đi rồi sao?"

"Đi rồi".Chi Chi than nhẹ một tiếng, quay người hỏi: "Tại sao Mộc lương đệ biết ta dùng gì, lại còn dám đến chỗ chúng ta gây chuyện, liệu có phải có nội gián trong viện này hay không?"

Có lẽ Thái tử điện hạ căn bản vẫn không để ý đến những kẻ nội gián trong viện của nàng. Những người này có thể hành động quá kín kẽ, nếu không có hoả nhãn kim tinh(*) thì không thể nào phát hiện ra. Còn có một khả năng khác, là có người đã bị Mộc Lương đệ mua chuộc. Dù sao mua chuộc vẫn đơn giản hơn nhiều so với muốn gài người vào viện của nàng.

(*) Hoả nhãn kim tinh: con mắt tinh tường có thể phân biệt được thật giả, thiện ác.

"Chiêu huấn?" Chu Tước kinh ngạc nhướng mày: "Người nghi ngờ trong mấy người Tuỵ Lam có...."

Đám nội thị thái giám kia không có tư cách vào phòng hầu hạ, bình thường đều chỉ làm những công việc nặng nhọc bẩn thỉu. Đồ vật Cố gia tặng cũng là do bọn họ mang về, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng mấy thị nữ lại không biết nàng dùng than gì, càng không biết Cố gia đã đưa tới những gì. Các nàng chỉ thấy tro than của Chiêu huấn dùng giống với than bạc, không khói không mùi, cho nên mới cho rằng Chiêu huấn đi vượt quá quy củ.

"Là ai thì thử rồi sẽ biết ngay thôi". Chi Chi nhướng mày, tay gẩy gẩy chậu sưởi phía dưới: "Buổi tối hôm nay để cho Tuỵ Lam trực đêm, Thanh Sương, Hoàng Oanh, Lục Y từng người một đến, ta có thể thử xem"

Chu Tước thấy kì lạ hỏi: "Vậy là thế nào?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết". Chi Chi chớp mắt, nghịch ngợm cười nói: "Đây là cách di nương dạy ta, không ngờ lại có lúc phải dùng đến".

Chu Tước cũng không hỏi nhiều: "Vậy người có cần thêm gì khác không?"

"Không cần".Chi Chi chậm rãi cười nói: "Cái gì ta cũng không cần, ta tự biết phải làm gì, buổi tối chỉ cần đặt một chậu nước cạnh giường là được".

Chu Tước cảm thấy kì lạ nhưng cũng không biết là Chiêu huấn sẽ dùng cách gì, nàng nhịn không được nhắc nhở Chi Chi: "Chiêu huấn, cho ta nhiều lời một câu, tử bất ngữ quái lực loạn thần(*) chuyện yêu ma quỷ quái trong cung là đại tội....".

(*)Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, Thần linh

"Yên tâm đi, ta tự biết rõ trong lòng". Chi Chi bất đắc dĩ cười: "Chuyện gì không nên làm tất nhiên ta sẽ không làm".



Coi nàng là gì chứ? Biết rõ là đại tội, ai lại treo cổ của mình lên xà nhà kia cơ chứ? Tưởng nàng chán sống rồi sao.

***

Khi Thẩm Cảnh Quân bước ra khỏi cửa, Chu Thì Duy nhìn hắn không nói gì. Sau đó chậm rãi bước ra xa cách hắn ba bước, hắn chỉ bước theo sau chứ không dám đến gần.

Mỹ nhân Cố gia kia thật sự không phải người bình thường, lại còn dám nói không muốn tranh sủng với Điện hạ. Thảo nào Điện hạ lại tức giận đến như vậy, cơ thiếp của chính mình lại nói rằng không muốn tranh sủng và không có chút tình cảm nào với mình. Này nếu đổi lại là hắn chắc chắn hắn sẽ tức hộc máu mà chết mất. Chu Thì Duy lắc lắc đầu, trong lòng càng ngày càng nể phục.

Bước chân Thẩm Cảnh Quân dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Chu Thì Duy, ngươi qua đây".

Trong lòng Chu Thì Duy nhảy lên một cái, trên mặt cười cười bước vội đến, vô cùng chân thành hỏi: "Điện hạ có chuyện phân phó?"

"Cô nhớ rõ trong viện của phụ thân ngươi có mấy cơ thiếp phải không?" Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt hỏi: "Thứ đệ thứ muội của ngươi có bao nhiêu người?"

"À thì.........". Loại chuyện này nên nói như nào mới tốt đây, dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, Chu Thì Duy vẻ mặt đau khổ: "Điện hạ, ngài rốt cuộc là muốn hỏi gì cứ nói thẳng ra đi?"

Thẩm Cảnh Quân im lặng một lát, hồi lâu mới xua tay: "Không có gì".

"Điện hạ, có phải ngài muốn hỏi ta cách đối phó nữ nhân không?" Chu Thì Duy cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: "Ta thấy....Cha ta đối xử rất hờ hững với đám tiểu thiếp của ông, vậy nên đám người kia vừa nhìn thấy ông thì cứ như nhìn thấy miếng bánh thơm ngon ấy. Nếu như ngài cảm thấy Chiêu huấn quá lạnh nhạt với ngài, tại sao không thử phớt lờ?"

Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt hỏi: "Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?"

"Ta..." Chu Thì Duy ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, không phải ngài hỏi ta sao? Tại sao tự nhiên thành lỗi của ta rồi, biết thế ta không nên lắm miệng, tốt nhất là để cho ngài lo lắng đến chết đi.

Trong lòng của hắn oán thầm nhưng ngoài mặt lại cười hì hì nói: "Là do ta có bệnh".

Thẩm Cảnh Quân không cần dùng mắt cũng có thể nghe thấy giọng điệu lấy lệ của hắn: "Chu Thì Duy, ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà nửa phần ổn trọng cũng không có, làm sao cô có thể giao phó trách nhiệm cho ngươi?"

"Ta..." Chu Thì Duy á khẩu không trả lời được: "Làm sao ta lại không ổn trọng cơ chứ, người bên ngoài đều nói ta tuổi trẻ tài cao, đa mưu túc trí. Được Thái tử trọng dụng, không hổ là thư đồng của Thái tử".

Thẩm Cảnh Quân hừ lạnh.

Chu Thì Duy lúc này mới thấy được cảm giác thắng lợi. Người bên ngoài nói cũng không phải lời gì khen ngợi, đa số là nói bọn họ âm hiểm xảo trá khiến người khác khó lòng phòng bị. Từ thái tử điện hạ cho đến thái giám của Đông cung đều nói như vậy.

Chỉ trách Thái tử điện hạ rất có bản lĩnh, trong vòng mấy năm đã đoạt được không ít quyền lực của Khương hoàng hậu. Khiến cho Khương hoàng hậu hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, vì bà ta không còn cách nào nên mới làm ra chuyện huỷ hoại thanh danh bọn họ.

Nhắc tới những việc xấu mà Khương hoàng hậu đã làm, Chu Thì Duy chợt nhớ tới điều gì đó: "Điện hạ, có phải đã đến lúc Nhị hoàng tử phải về kinh rồi không?".

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Mùng tám tháng mười". Chu Thì Duy nói: "Khương hoàng hậu vô cớ đưa Nhị hoàng tử đi, cũng không biết bà ta muốn làm gì".



"Nên trở về rồi". Thẩm Cảnh Quân nhẹ gật đầu, cười nhạo nói: "Khương hoàng hậu không thèm quan tâm đến mặt mũi của Phụ hoàng, lại đối xử với Nhị đệ rất bình thường, để hắn đi cũng không kì lạ lắm, ngươi hiếm lạ gì chứ?"

"Ta cảm thấy Nhị điện hạ cũng thật đáng thương, huynh ruột không để ý tới y, đến cả mẹ ruột cũng vậy. Đáng tiếc cha ruột....." Lời nói tiếp theo đến cùng vẫn là có hơi bất kính, Chu Thì Duy không nói: "Chỉ là ta cảm thấy tình cảm của Nhị điện hạ đối với Điện hạ còn nhiều hơn với Khương thị, tại sao Điện hạ không thu y vào dưới trướng. Ngược lại để cho người ngoài phán xét hai người như nước với lửa? Rõ ràng chỉ cần thu Nhị hoàng tử về cạnh Điện hạ là có thể giáng một đòn nặng nề cho Khương thị rồi".

"Lão nhị tính tình lãnh đạm, không có hứng thú với chuyện triều chính giống như phụ hoàng vậy. Tranh chấp giữa ta và Khương thị là chuyện của hai chúng ta, việc gì phải liên luỵ tới y. Ngay cả hạng người như Khương thị cũng chưa từng lợi dụng ngoại tổ phụ để ép buộc ta".

"Thắng làm vua, thua làm giặc!" Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: "Khi ta còn nhỏ lão nhị đã giúp ta rất nhiều, ta cũng không làm được chuyện bỉ ổi như vậy". Quan trọng hơn là chỉ cần hắn kéo theo Nhị hoàng tử vào bên trong thì Khương hoàng hậu sẽ bằng mọi giá huỷ đi cả tộc bên ngoại của hắn. Nữ nhân kia cũng có lúc rất điên rồ.

Thẩm Cảnh Quân cũng không dám đánh cược, ngoại tổ phụ đã lớn tuổi rồi, nhóm cữu phụ thì không có bản lĩnh gì cả. Toàn tộc Tạ thị bây giờ chỉ muốn an hưởng phú quý, nếu để cho bọn họ cuốn vào cuộc phân tranh thì làm sao hắn dám đối mặt với mẫu thân. Đây chính là những người mà bà yêu thương nhất.

"Nhưng điện hạ, Tiên Hoàng hậu vì Tạ thị nhất tộc nên mới gả cho Bệ hạ, bà rơi vào kết cục như vậy Tạ thị dựa vào cái gì mà cầu an hưởng phú quý?"

"Tiên hoàng hậu lo lắng nhất chính là Tạ thị nhưng bà ấy càng quan tâm đến ngài hơn. Điện hạ, nếu nhìn thấy Điện hạ vì sợ làm ảnh hưởng đến Tạ gia mà một mình chống đỡ, có đường tắt không đi thì bà sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ?"

Thẩm Cảnh Quân dừng lại, hồi lâu mới nói: "Ta có thể làm gì được?"

Trong lòng Chu Thì Duy vô cùng khó chịu. Từ nhỏ hắn đã vào Đông Cung chỉ để mượn quyền thế của Hộ quốc hầu phủ chăm sóc Điện hạ, tránh cho ngài bị bọn họ đối xử hà khắc. Nhiều năm như vậy, những ngày tháng Điện hạ trải qua hắn đều hiểu rõ hơn ai hết, mười năm đau khổ vậy mà không một người nào trong Tạ thị đến hỏi thăm. Tạ thị hiển hách mấy đời danh môn vọng tộc, lại đến cả ngoại tôn của chính mình cũng không dám hỏi thăm một câu. Thậm chí còn không bằng các vị bô lão đáng kính trong triều.

Bây giờ điện hạ vất vả lắm mới trưởng thành, cửu tử nhất sinh đoạt lấy quyền thế vậy mà vẫn bị Tạ thị cản bước. Người ngoài đều nói Tạ thị dòng dõi cao quý, quan hệ thông gia đông đảo chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều trợ lực cho Thái tử.

Nhưng Chu Thì Duy biết rất rõ, đừng nói đến Tạ thị, ngay cả Cô trượng* của dì ruột Điện hạ, Giang ninh vương cũng không hề ủng hộ Thái tử một chút nào.

*Cô trượng: chồng của dì

Ngay cả Giang ninh vương và thế tử của ông ta còn cấu kết với Khương hoàng hậu, vì Khương thị bán mạng. Giang Ninh vương phi cùng một mẹ với Tiên Hoàng hậu nhưng lại nhắm mắt làm ngơ cháu trai của mình. Toàn bộ Giang Ninh vương phủ chỉ có Đỗ Văn Dĩnh và mẫu thân của hắn quan tâm tới Điện hạ, thế nhưng cũng bởi vậy mà bị Giang Ninh vương chán ghét vứt bỏ.

Chu Thì Duy không cam lòng: "Điện hạ cho ta nói một câu đại bất kính, Tiên hoàng hậu đã tạ thế nhiều năm rồi, tro cốt cũng đã hoá thành tro, ngài đến cùng là nghĩ thế nào?"

"Cô tự có tính toán".Thẩm Cảnh Quân nói xong một câu, ánh mắt sâu thẳm: "Yên tâm đi, Khương thị không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.