"Nên nói cậu thời thượng? Hay cổ hủ đây?" Trình Quy Diên đẩy ly nước trước mặt về phía Cố Nghiên Thu.
Đối với người khác mà nói thì bỏ nhà ra đi đã là chuyện xưa như trái đất, nhưng đối với Cố Nghiên Thu mà nói lại là một chuyện khá thời thượng.
Hôm qua sau khi Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi một trước một sau rời đi, Trình Quy Diên thật ra đã tới vũ trường lăn lộn cùng đám phú nhị đại kia đến hơn nửa đêm mới trở về -- cô không giống loại con gái ngoan ngoãn như Cố Nghiên Thu, bản tính cũng ham chơi, nên gặp trường hợp này thì càng như cá gặp nước.
Lúc cô về nhà rửa mặt đi ngủ thì đã hơn ba giờ sáng, cảm giác như mới vừa dính gối đã bị điện thoại đánh thức.
Cố Nghiên Thu nói đã tới trước cửa tiểu khu nhà cô, Trình Quy Diên còn cho rằng mình nằm mơ, ngã đầu tiếp tục ngủ, qua một lát mới đột nhiên phản ứng nhìn lại di động, thật do Cố Nghiên Thu gọi điện thoại cho cô, lập tức cả người thanh tỉnh, quần áo còn chưa kịp thay, trực tiếp mặc áo ngủ lái xe ra ngoài, đi đón Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu dường như rời khỏi nhà rất vội vàng, không lái xe thì thôi, ngay cả áo khoác trên người cũng chỉ mỏng như áo mùa thu, cô đứng trước cửa tiểu khu bị gió lạnh thổi đến cánh môi trắng bệch, không khác gì một chú cún con lang thang không nhà để về.
Trình Quy Diên chở Cố Nghiên Thu về nhà, ông bà Trình dậy rất sớm, ông Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thi-lang-co/938089/chuong-122.html