"Cậu cảm thấy em ấy thật sự yêu mình sao?"
Cố Nghiên Thu hỏi Trình Quy Diên, mà lại như đang hỏi chính mình, cuối cùng cô cũng không chờ đáp án của Trình Quy Diên, trực tiếp đi ra ngoài.
Trình Quy Diên nhìn bóng dáng cô rời đi mà thở dài.
Cô với Cố Nghiên Thu là bạn thân, nhưng không phải loại bạn thân không có gì giấu nhau, mà giống như quân tử chi giao bình đạm như nước, sau khi về nước bởi vì Lâm Duyệt Vi, hai người mới trở nên thân thiết hơn, cô cũng được gánh vác trọng trách bài ưu giải nạn trên phương diện này.
Nhưng Trình Quy Diên biết trong lòng Cố Nghiên Thu vẫn cất giấu rất nhiều chuyện, Cố Nghiên Thu sẽ không nói với cô, cũng không muốn nói với cô.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ do bây giờ Cố Nghiên Thu thế này khiến cô quá lo lắng.
Cố Nghiên Thu tiếp nhận dây cương từ trong tay nhân viên công tác, tay mang bao tay trắng nhẹ vỗ về lưng ngựa, kề gần sát lỗ tai con ngựa, thấp giọng nói gì đó, rồi cô nắm dây cương đắm chìm trong ánh mặt trời, quanh thân lại không toát ra chút ấm áp nào, mà như cơn gió lạnh thổi tới, làn da cô cũng trắng đến lạnh lẽo.
Tiếng ầm ĩ trên khán đài như bị ngăn cách bên ngoài một thế giới khác.
Cố Nghiên Thu nói chuyện với con ngựa xong, thì lưu loát mà xoay người lên ngựa. Lần này dường như cô đã quyết định chuyện gì, nên dùng yên ngựa và bàn đạp, tiếng giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thi-lang-co/938087/chuong-120.html