Chương trước
Chương sau

Editor: Yan lão sư
Trần Huyên từng nói Tần Lê là người trung hậu thành thật, nhưng dù có thành thật trung hậu thế nào đi nữa, Tần Lê cũng là người lăn lộn hơn mười mấy năm trong giới giải trí hỗn độn này, gặp người gặp việc tính thế nào cũng hơn hẳn nàng, không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Lâm Duyệt Vi dù có chút không rõ ràng lắm vì sao anh ta lại đột nhiên có biểu hiện như vậy, nhưng trong lòng cũng không quá hoảng loạn. Tần Lê nếu thật sự muốn làm gì, hẳn đã không có hành động như vừa rồi, khả năng cao có thể là nhắc nhở nàng một câu. Mà ngay cả khi anh ta muốn làm gì, bản thân nàng không thừa nhận, anh ta cũng không có chứng cứ, sao có thể không bằng không chứng vu tội nàng được chứ.
Lui lại một vạn bước, ngay cả khi chuyện không thể quay lại, nàng vẫn còn giấy đăng kí kết hôn mà, chỉ cần nói không công bố vì có nguyên nhân, tờ giấy kia chính là át chủ bài của nàng, cho nên chuyện này suy cho cùng cũng không quá nghiêm trọng với nàng.
Điều quan trọng nhất chính là qua lần này Lâm Duyệt Vi đã có ý thức nguy cơ tốt hơn, nàng nhận ra một việc chính là vòng tròn lẩn quẩn này trên thực tế sâu hơn nàng tưởng tượng, lòng dạ của người khác càng thâm sâu hơn, nàng hẳn nên bắt đầu điều chỉnh lại tâm tính mình một chút rồi.
Lâm Duyệt Vi vào phòng, đứng trước gương tự nhìn bản thân, trên cơ bản đã biết phỏng đoán của Tần Lê, ai bảo sắc mặt nàng lại tốt đến vậy chứ - tràn ngập dáng vẻ xuân tâm manh động, nào có thể chỉ vài bước chạy mà hồng hào đến thế được. Lâm Duyệt Vi đứng nhìn một chút, vừa tính toàn nên thu liễm thế nào, bỗng nhiên sửng sốt, cả người bất động nhìn chằm chằm vào con người đang xuất thần trong chiếc gương kia.
Chẳng phải lúc trước còn chưa biết diễn xuất cảm giác lúc mới yêu là thế nào sao, bây giờ chính là cơ hội luyện tập tốt nhất rồi còn gì.
Trước mặt mình chính là Cố Nghiên Thu – Lâm Duyệt Vi đứng trước gương tưởng tượng
... Là nàng đang yêu thầm Cố Nghiên Thu,
... Là nàng phát hiện mình đã yêu
... Nhưng lại không thể yêu
Thử hết lần này đến lần khác, tập trung nhớ kĩ cảm giác, để dành phát huy khi bấm máy.
Lâm Duyệt Vi ước đoán thời gian rồi gọi cho Cố Nghiên Thu
"Chị đến khách sạn chưa?"
"Chị đến rồi." Cố Nghiên Thu ngồi trên ghế trong phòng khách sạn, trước mặt để laptop, một tay còn đang gõ trên bàn phím.
"Đến rồi sao không nhắn cho em biết?", Lâm Duyệt Vi hỏi tiếp: " Chị đến khi nào đó?"
"Cũng được hai mươi phút, chị quên mất."
"Vừa mới về thì quăng em đi luôn sao?"
"Không có mà." Bàn tay đang gõ phím lập tức ngừng lại, cầm tách cà phê kế bên nhấp một ngụm, "Chị mới tắm xong, lúc đó không muốn nói với em, sợ ảnh hưởng đến em đang luyện diễn."
"Chị làm sao biết em đang tập diễn chứ?"
"Em không phải mỗi tối đều phải ôn luyện sao?" Cố Nghiên Thu trả lời theo lẽ dĩ nhiên.
Thật may nhờ sự hiểu biết mạc danh này của Cố Nghiên Thu mà có thể lấy lòng được Lâm Duyệt Vi, [tránh được một kiếp nạn], Lâm Duyệt Vi hừ nhẹ hai tiếng trong khoang mũi rồi hỏi: "Nửa đêm rồi, chị còn uống gì đó?"
"Cà phê". Vừa trả lời Cố Nghiên Thu vừa cúi đầu nhìn chiếc tách trên tay.
"Không ngủ sao?"
"ừm, thì không ngủ."
"Chị có phải..." Lâm Duyệt Vi mới nói được nửa câu đã bị Cố Nghiên Thu ngắt ngang, chặn luôn nửa phần còn lại.
"Chị có việc phải giải quyết."
Lâm Duyệt Vi: "... oh"
Cố Nghiên Thu đứng lên, từ túi xách trên cạnh bàn lấy tai nghe bluetooth của mình, đeo một bên lỗ tai, Lâm Duyệt Vi ở kia lần nữa mới bắt đầu nói tiếp, âm lượng so với lúc nãy thấp hơn rất nhiều: "Công việc nhiều vậy chị còn bay qua đây, có phải ôm đồm hơi nhiều rồi không?"
Cố Nghiên Thu: "Ừm, mấy người kia không đáng tin cậy."
Lâm Duyệt Vi: "..." Lời thoại này không khớp kịch bản rồi.
Cố Nghiên Thu mang chút ý cười hỏi nàng: "Vậy em tính phạt chị thế nào?"
"Em làm gì dám, chị vừa nhỏ mọn lại thù dai."
"Haizzzz,...." Cố Nghiên Thu lúc này thật không còn lời gì để nói, đưa tay ngắt ngắt giữa trán, nói: "Em có thể giảm bớt tần suất xuất hiện của mấy câu như vậy được không? Thiệt quá sát phong cảnh mà."

"Vậy em đổi lại câu khác nha."
"Câu gì?"
"Thù dai lại nhỏ mọn."
"......"
"Ha ha ha ha."
Cố Nghiên Thu nghiêm túc nói: "Chị thật sự sẽ nổi giận đó."
Lâm Duyệt Vi lúc này mới chịu chuyển đề tài: "Được rồi, em phạt xong rồi đó."
"Trừng phạt chuyện gì chứ?"
"Trừng phạt chuyện chị có công tác còn bay qua đây, phạt xong rồi. Phạt vậy chị chưa vừa lòng à?".
"Không quá hài lòng, thà tình nguyện để em dùng cách khác, mỗi lần em nói như vậy chị lại quên mất mình muốn nói cái gì."
"Vậy đợi chị nghĩ ra rồi nói, không cần gấp, chị làm việc trước đi, em tiếp tục xem bài học, làm xong việc thì nhắn cho em biết, xem ai ngủ trước."
Cố Nghiên Thu tạm dừng khoảng chừng mười giây, vẫn là nghĩ không ra cuối cùng bản thân muốn nói gì, nên chỉ có thể nói: "uhm, vậy cúp máy trước nhé."
"Bái bai."
"Bái bai."
Lâm Duyệt Vi lúc này thời gian làm việc và nghỉ ngơi còn tương đối hợp lý, mỗi ngày đều duy trì được giấc ngủ ít nhất trên 6 tiếng, trên cơ bản không vượt quá 12 tiếng, nhưng đến khi bắt đầu đóng phim, nhịp độ sinh học này có thể sẽ thay đổi, thế nên nhân lúc này cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tối nay ra ngoài gặp Cố Nghiên Thu đã mất đi một tiếng nên nàng dự tính sẽ đi ngủ trễ để bù lại, thấy Cố Nghiên Thu vẫn chưa nhắn chúc ngủ ngon, nàng đoán rằng cô còn đang bận việc.
Phải mất mười phút hơn Lâm Duyệt Vi mới lựa được một tấm từ trong 20 tấm hình tự sướng của mình, ịn lên đó một sticker dấu son đỏ rồi gởi qua Cố Nghiên Thu, chúc cô ngủ ngon, rồi lập tức tắt máy đi ngủ, trong mơ đều tràn ngập mật ngọt tình yêu.
Sáng hôm sau thức dậy nàng mới mở điện thoại xem tin nhắn trả lời của Cố Nghiên Thu.
【 Tây Cố: ......】
【 Tây Cố: ừm......】
【 Tây Cố: Chụp rất đẹp 】
【 Tây Cố: Chị có thể dùng làm hình nền điện thoại không? 】
【 Tây Cố: [Ảnh hình nền điện thoại] 】
【 Tây Cố: Ngủ ngon thân ái 】
【 Tây Cố: Chị dậy ra sân bay đây, moaz moaz 】
【 Tây Cố: Chị lên máy bay rồi, hai tiếng nữa sẽ đến nơi 】
Lâm Duyệt Vi click vào tấm hình vừa nhận được, Cố Nghiên Thu đã bỏ đi phần sticker được dán thêm, lấy làm hình nền điện thoại. Nhìn lại thời gian của tin nhắn, tin cuối cùng nhận được là lúc 5 giờ rưỡi sáng, trước đó là thức dậy ra sân bay, chúc ngủ ngon lúc 1 giờ rưỡi, vậy chỉ ngủ được nửa tiếng, tính qua tính lại chính là không ngủ.
Lâm Duyệt Vi không cần tính cũng chắc chắn Cố Nghiên Thu không có ngủ, tin chúc ngủ ngon chẳng qua để nàng yên tâm mà thôi.
Lâm Duyệt Vi nhắn vài chữ vào khung chat:
【 Lần sau biết tay em!】
Trả lời xong Lâm Duyệt Vi ra ngoài.
Cả nhóm vừa ra ngoài chạy bộ rồi trở về "văn phòng", bắt đầu công việc hàng ngày, duy chỉ có Tần Lê biến đi đâu mất không thấy mắt, mọi người đều bận rộn trong văn phòng làm việc của mình, hơn nửa tiếng sau Tần Lê thong thả đi vào, dựa nửa người vào khung cửa, một tay đưa về trước, tay kia còn đang cầm vài túi đồ: "Nhanh nhanh, mọi người tự đến lấy đi, tay tôi muốn rụng luôn rồi."
Có vài thành viên của tổ trinh sát chạy đến rồi mỗi người tự nhận lấy bữa sáng của mình.

"Cảm ơn Tần đội."
"Cảm ơn lão đại."
"Tần đội hôm nay anh soái quá đi."
"Ngọc thụ lâm phòng, anh tuấn tiêu sái, văn phòng nho nhỏ này của chúng ta nhờ anh mà phát quang vạn trượng rồi."
"Ôi, cha mẹ tái sinh của bọn em."
Cả đám người lao vào tán tụng đội trưởng, Tần đội híp mắt đi vào trong, hiển nhiên mười phần hưởng thụ lời vàng ý ngọc kia, mãi cho đến khi không nuốt thêm nổi nữa mới ghét bỏ búng một cái vào ót người kia: "Nói nhiều quá, lo làm việc đi"
Trên tay Tần đội còn hai túi thức ăn, một cho bản thân, túi còn lại là...
Tần đội nhanh chóng đi đến góc yên tĩnh nhất của văn phòng, để túi đồ ăn trên bàn với vẻ mặt lấy lòng cười hỏi: "Ăn sáng chưa lão Bạch?"
"Ăn rồi." Lâm Duyệt Vi lạnh lùng điềm nhiên trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào tập hồ sơ trước mặt, không hề có ý dời đi tầm mắt mình.
"Làm sao mà ăn kịp được chứ?" Tần Lê bộp một tiếng, "Ăn một chút đi, tôi cố ý mua cho em đó."
Vai của Tần Lê là Tần Khi, là đội trưởng đội điều tra, tính cách lười nhác, kiêu ngạo tự luyến, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ nghiêm túc lúc làm việc, còn ngoài ra sinh hoạt cá nhân có chút tùy ý, quan tâm đồng nghiệp trong cục cảnh sát như con mình nên thường được gọi là "Gấu ba". Nhưng đến khi có vụ án nghiêm trọng sẽ chỉ còn là "Ba ba", là nhân vật có tính cách khá tương phản với nhau.
Qua mấy ngày cùng làm việc trong văn phòng tập huấn, thực chất là mọi người tập làm quen cách cùng nhau diễn, không thể không thừa nhận ánh mắt của Dương Khiếu quá chuẩn, Tần Lê đúng kiểu soái ca mày rậm, mắt to, chính khí đầy mình, diễn vai này quả là hợp, lại thêm tướng mạo cao ráo, phong thái anh dũng đều được thể hiện đến hoàn hảo.
Lâm Duyệt Vi trước đây có xem qua, cũng biết đây là diễn viên lợi hại, giờ chính thức làm bạn diễn, lại càng cảm thấy rõ ràng thực lực của anh ta. Vừa bắt đầu diễn, cách nói chuyện, giọng điệu, phong cách đều thay đổi, thu phóng tự nhiên, Trì lão sư chỉ đạo diễn xuất cũng khen anh ta không ngớt lời.
Đối với việc lấy lòng của Tần Lê, Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật luôn tỏ ra thờ ơ, tay cầm bút vẫn viết không ngừng, một chút ánh mắt cũng không liếc đến.
Tần Lê hạ giọng cắn răng nói: "Không phải chỉ làm hỏng ngòi viết máy của em thôi sao, biết là cây bút em dùng đã nhiều năm, tôi cũng đền lại ngòi mới cho em rồi, sao không dùng, có vậy cũng không cần mang thù thế chứ?"
Bạch Thuật ngoảnh mặt làm ngơ.
"Chúng ta không phải làm đồng đội tốt hết bốn năm sao?" Tần Lê khều khều cánh tay phải của nàng, cây viết trong tay xẹt một cái, kéo thành một đường dài trên giấy.
Bạch Thuật: "..."
Nàng thở dài.
Tần Lê cười khan vài tiếng, lui lại vài bước rồi nói: "Tôi không cố ý, thôi mà, anh em tốt..."
Bạch Thuật cầm giấy thổi thổi vài cái làm khô vết mực, lại cúi xuống tiếp tục viết.
"Hey, mọi người nghe gì chưa?" Một cảnh viên trong đội, Tiểu Giản ngẩng đầu lên nhìn mọi người, bắt đầu nhiều chuyện, sau đó cả văn phòng chộn rộn hẳn lên, mồm năm miệng mười. Tần Khi từ ngăn kéo bàn lấy ra một thanh kẹo que, trên thân còn dính một ít giấy bọc màu xanh, rồi thong thả bỏ kẹo vào miệng thưởng thức
Vai diễn của Lâm Duyệt Vi là một nhân vật không quá hòa đồng với mọi người trong văn phòng.
Trì lão sư trong suốt thời gian đều ở cùng mọi người, đa phần đều để bọn họ tự do phát huy, thỉnh thoảng sẽ chỉ ra vài chỗ cần thay đổi.
Trì lão sư đến trước mặt Lâm Duyệt Vi, nàng liền dừng bút, ngẩng đầu chào: "Trì lão sư."
Trì lão sư nói: "Biểu cảm này của em còn kém một chút, người trẻ nói thế nào nhỉ? À, băng sơn, xem đi, tôi vẫn còn theo kịp thời đại đấy chứ."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười.
Trì lão sư tiếp tục nói: "Kiểu nhân vật này nhìn qua có vẻ rất dễ diễn, nhưng cũng không dễ diễn như vậy, bởi vì em không giông Tần Lê – càng có nhiều lời thoại hoặc hành động sẽ càng có thể thu hút người xem quan tâm nhân vật của mình, còn em chỉ có thể thông qua những biểu cảm rất nhỏ, phạm vi hoạt động cũng rất ít, đối với người mới vào nghề mà nói, em có lễ nên tạo thêm cho nhân vật vài động tác tay chân, còn kiểu động tác thế nào thì tự cân nhắc thêm một chút."
"Những động tác nhỏ có thể bằng tập luyện mà thuần thục, nhưng quan trọng nhất vẫn thay đổi cảm xúc chân thật trong lòng, nhân vật này luôn sớm chiều ở chung với đồng nghiệp, cùng nhau trải qua mưa bom lửa đạn, mọi người đều từng đồng sinh cộng tử, tuy bọn họ cùng em không giống nhau, nhưng bản thân em cũng đã xem mọi người là anh em, là người thân."
Trì lão sư chỉ vào Tần Lê đang cười đến khoe hết cả hàm răng trắng sáng: "Nhìn đi, đó là Tần Khi, đây là đội trưởng đội điều tra, em đã sớm quen biết anh ta, từ một cảnh viên bình thường được thăng đến quân hàm như bây giờ, cùng nhau hóa giải mâu thuẫn ở quê nhà, sau đó lại cùng nhau cứu sống một con mèo đen của một bà lão già cô đơn. Anh ta là một người hiếu động, không khác gì một hầu tử, ngày thường có việc đều xông xáo lên trước, chỉ duy nhất sợ mèo, nên lần đó là do em ra tay, còn anh ta ở bên dưới đứng cổ vũ "Lão Bạch lời hại, Lão Bạch lợi hại...", hàng xóm nhìn thấy đều đứng đó cười ngất trời."
Trì lão sư kể ra rất nhiều chi tiết, mỗi một điểm đều vô cùng sinh động, hệt như Lâm Duyệt Vi đã thật sự cùng Tần Lê trải qua những năm tháng đó, cùng xem nhau là sinh tử chi giao mà chân thành đối đãi nhau.
Trì lão sư lại nói: "Em nhìn anh ta đi."

Tần Lê đang ngồi trên ghế cười đến nghiêng ngả.
Trì lão sư hỏi: "Giờ thì có cảm giác gì?"
Lâm Duyệt Vi hơi chần chừ mà trả lời: "Có chút..."
Trì lão sư cổ vũ nàng tiếp tục: "Cứ nói thẳng, không cần kiêng dè"
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng, nói nốt lời mình: "Ngây ngốc, nhưng cũng có chút đáng yêu."
"Đáng yêu chính là cấp cao nhất của lời khen rồi." Trì lão sư nở nụ cười, vỗ vỗ vai nàng.
"Được rồi, em cứ giữ nguyên cảm xúc như vậy, chỉ cần tự nhiên thì mọi thứ đều có thể diễn ra được, còn kĩ thuật này nọ có thể học thêm."
Những lời này của Trì lão sư chính là sự dẫn dắt rất lớn cho Lâm Duyệt Vi, nàng trở về tự viết nên vài đoạn chuyện xưa của bản thân với mỗi một đồng nghiệp, đều không nằm trong kịch bản, sang hôm sau đưa cho Trì lão sư đọc, bà mỉm cười gật đầu: "trẻ nhỏ dễ dạy."
Lâm Duyệt Vi tuy trong đội vẫn như cũ "nước dầu khó lẫn", nhưng tầng ngăn cách với thế giới bên ngoài đã không còn. Thái độ có chút lãnh đạm nhưng không thờ ơ, chỉ là quan tâm đồng đội trong im lặng. Lâm Duyệt Vi nếu nhận thấy kịch bản có chỗ chưa đầy đủ, lời thoại có vấn đề, sẽ đi tìm Trì lão sư hoặc Tần Lê hỏi ý kiến, hai người đôi khi cũng tán thành quan điểm của nàng, cũng có lúc dẫn chứng để phản bác lại, dù là thế nào, Lâm Duyệt Vi vẫn luôn học hỏi được không ít. Một khi cả ba cùng thống nhất, nàng sẽ nhắn trong WeChat cùng đạo diễn thảo luận thêm, đạo diễn cũng rất quan tâm, thường thì chỉ qua hôm sau sẽ trả lời đầy đủ.
Sau tối hôm đó Tần Lê không nhắc đến chuyện đối tượng của Lâm Duyệt Vi nữa, nàng cũng không để trong lòng, chỉ là tự nhắc nhở bản thân phải chú ý hơn.
Hai tuần qua rất nhanh, Lâm Duyệt Vi ngây người ở trung tâm huấn luyện hơn mười ngày, tự thấy bản thân dường như thoát thai hoán cốt. Cùng nhau sinh hoạt hơn mười ngày, nội bất xuất ngoại bất nhập, lúc này đột nhiên được cho một ngày nghỉ, mọi người nhìn nhau sửng sốt hồi lâu.
Đại Kiều vui vẻ nói: "Sao cứ có cảm giác như vừa được ra khỏi tù thế nhỉ?"
Tiểu Giản đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: "Đúng là cứ như vừa ra tù, lại còn là dạng tù lâu năm nữa kìa."
Đại Uông: "Chính xác luôn!"
Trong tay Tần Lê còn đang giữ cuộn giấy từ báo, đi qua gõ nhẹ vào ót mỗi người một cái, trượng nghĩa hỏi: "He he, nói linh tinh, buổi tối đội trưởng mời ăn cơm, đi không đây?"
"Đi!"
"Bạch phó đội, chị có đi không?" Đại Kiều quay qua Lâm Duyệt Vi làm mặt quỷ.
Lâm Duyệt Vi thân cao chân dài, một mình đi trước, Tần Lê ở phía sau đuổi theo: "Còn không đuổi theo, Bạch đội phó xung phong mời khách kìa."
Lâm Duyệt Vi ngừng bước.
Tần Lê húng hắng: ".... Tôi mời, vẫn nên là tôi mời đi."
Một loạt đồng thanh cười to, trêu ghẹo: "Vẫn là Bạch đội phó lợi hại, đội trưởng cứ gặp đội phó hệt như chuột thấy mèo ha ha ha..."
"Cái gì mà chuột thấy mèo chứ, phải là con nhắt thấy mèo lớn săn mồi, run bần bật."
"Nói linh ta linh tinh." Mỗi tay một người Tần Lê xách cổ áo hai tên nói hươu nói vượn kia như đang xách cổ gà, đính chính lại: "Nếu hai cậu kết hôn, tôi là người đầu tiên ủng hộ, còn tôi và lão Bạch là anh em tốt, không có chuyện đó đâu."
Hai người kia la làng: "Tụi tui cũng là huynh đệ nha."
Tần Lê hừ một câu: "Ai thèm quan tâm chứ."
Tần Lê hai ba bước đã đuổi kịp Lâm Duyệt Vi, nàng nghe tiếng đùa giỡn sau lưng, nghiêng đầu nhìn về phía thùng rác bên đường đối diện, trong mắt hiện lên chút ý cười, khóe miệng cũng không nhịn được hơi nhếch lên.
Cả nhóm ngồi ăn từ giữa trưa đến chập tối, vì ăn mừng ngày mốt bắt đầu khai máy, nên khui rất nhiều rượu. Lâm Duyệt Vi tan tiệc trở về cũng không còn đứng vững nổi, không tắm rửa trực tiếp nằm luôn xuống giường, ngủ một giấc đến giữa đêm mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nàng theo quán tính sờ soạng trên đầu giường, vẫn không tìm thấy điện thoại, tiếng chuông ồn ào đến khó chịu, nàng đơn giản lấy chăn trùm qua khỏi đầu.
Tiếng chuông ngưng được một lát, sau lại tiếp tục reo.
Lâm Duyệt Vi ngủ đến không biết trời trăng.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..." Cố Nghiên Thu buông điện thoại, mở WeChat, nhắn qua cho Lâm Duyệt Vi
【 Tây Cố: Em say rồi sao? Ngủ quên luôn rồi à? 】
【 Tây Cố: Đọc được tin nhắn thì gọi lại cho chị 】
Trước đó sau giờ trưa Lâm Duyệt Vi có nhắn cho cô biết sẽ đi uống rượu, Cố Nghiên Thu dặn dò nàng đừng uống quá nhiều, nhớ chú ý ăn toàn, Lâm Duyệt Vi bảo có trợ lý đi theo, không cần lo lắng, nàng cũng sẽ không uống nhiều.
Bây giờ lại không liên lạc được, Cố Nghiên Thu không thể không lo lắng được. Lý trí vẫn biết nàng có mang theo trợ lý, Lâm Duyệt Vi cũng là người biết chừng mực, sẽ không có vấn đề gì, nhưng về tình cảm, mấy tin tức say rượu bị cưỡng hại cứ ào ào hiện ra, rồi còn mấy chuyện kiểu như đang đi đường bị rơi trúng đồ, hoặc khi không đang yên lành cũng bị lạc đạn, đi cầu thang trượt té phải nhập viện...
Cô nghi ngờ không biết bản thân có đang bị mắc chứng hoang tưởng Lâm Duyệt Vi luôn có thể bị hại bất cứ lúc nào, tựa như mấy bà mẹ, mười giờ tối chưa thấy con trẻ về sẽ lại cuống cuồng lên. Cố gắng cưỡng bách bản thân dẹp bớt mấy ý nghĩ hoang đường kia đi, vừa xem lại mấy tiết mục Lâm Duyệt Vi tham gia chụp hình cho tạp chí 《E》, vừa ngồi đợi tin tức của Lâm Duyệt Vi.
Tạp chí《E》vừa được phát hành hơn một tháng trước, hình ảnh đều chụp rất độc đáo, nhất là mấy tấm chụp Lâm Duyệt Vi, ngoại trừ comment khen ngợi của fans, người qua đường cũng đều khen Lâm Duyệt Vi có diện mạo quá ưu việt, trời sinh thích hợp làm mẫu ảnh.
Kể cả anti-fans sau khi nhìn hình, thấy xuất sắc như vậy cũng từ bỏ anti...

Lâm Duyệt Vi có đôi mắt dài nhưng không nhỏ, đuôi mắt có hơi nhếch nhẹ về phía trên, lúc nhìn thẳng vào ống kính có chút mỏng manh, lạnh lùng, môi mỏng, khóe miệng hơi cong như môi trái ấu, độ cung cực hài hòa, xương hàm rõ ràng sắc bén, khiến cả gương mặt sáng bừng, rất mạnh mẽ quật cường. Chẳng những không có vẻ vô thần mà ngược lại là một loại ánh sáng nhàn nhạt, thanh lãnh xuất trần.
Có một tấm được vài fashionista nổi danh trên Weibo bình luận, đến độ fans cầu vồng ở bên dưới đều ngượng ngùng, chỉ có thể cám ơn rồi phụ họa thêm vài câu.
Cố Nghiên Thu cuối cùng cũng post trạng thái đầu tiên trên Weibo của nàng
Fans của Lâm Duyệt Vi: 【 thật là đẹp mắt [ Hình ảnh trên tạp chí ]】
Chỉ có một chút lưu ý, có khoảng mười mấy fans đều là phấn cương thi, lượng theo dõi Weibo qua một tháng rồi cũng không vượt qua 2 con số. Cố Nghiên Thu cũng không để ý lắm, cô chỉ dùng Weibo để post linh tinh vài thứ, ngẫu nhiên sẽ mua sắm vài thứ, hoặc post hình.
Bên trang fans của Lâm Duyệt Vi nửa tháng nay cũng không có thêm gì, bởi nàng một chút động tĩnh cũng không có.
Cố Nghiên Thu lấy bút tô đen hết mặt của Thiệu Nhã Tư trong tạp chí, cô nghĩ đơn giản ngoại trừ Lâm Duyệt Vi, mọi người đều nên bị tô đen, thế là cả một rừng người đen, chỉ còn lại Lâm Duyệt Vi, tiên khí phiêu diêu.
Cố Nghiên Thu nhìn chăm chú tấm hình vài giây, nhẹ nhàng rẹt một cái, dùng kéo cắt đúng phần hình của Lâm Duyệt Vi, những thứ còn lại ném hết vào thùng rác. Rồi đứng dậy đi đến phòng sách kế bên, trong phòng có một cái hộp cỡ vừa, Cố Nghiên Thu đi đến với tay lấy cái hộp ra, bước được vài bước lại vòng trở về, mở cái hộp ra rồi lấy ghế đem đến gần đó, ngồi xuống.
Thời điểm tạp chí phát hành có một hoạt động, là tặng kèm ngẫu nhiên postcard có chữ kí, không chỉ có postcard mà ngay cả chữ kí cũng là ngẫu nhiên, là của bất kì diễn viên nào, không báo trước. Nhiều fans có tiền sẽ mua tạp chí, fans của mấy nam diễn viên rất điên cuồng, nhưng cũng không bằng fans của Lâm Duyệt Vi, cả nhóm fans đều biết có một vị boss lớn thông qua trưởng fanclub Giang Tùng Bích tặng không ít tạp chí cho các thành viên dưới hình thức rút thăm trúng thưởng, nhưng boss thần bí này chưa bao giờ để lộ tên tuổi hay mặt mũi.
Phần lớn tặng phẩm của tạp chí đều bị Cố Nghiên Thu hủy đi, chỉ giữ lại postcard có chữ kí của Lâm Duyệt Vi, sau khi đem tặng phần lớn cho fanclub, tỏng nhà vẫn còn thừa lại một thùng nhỏ. Cố Nghiên Thu thu mua xong có chút hối hận, sao lại xuất hiện quá nhiều gương mặt dư thừa thế này, cô tô tới tô lui cũng không thật vừa lòng. Hiện tại chỉ có thể ngồi nhìn mấy tấm postcard có chữ kí của người kia, cô muốn Lâm Duyệt Vi kí tên cho mình, cho dù ở đâu cũng được, quả thật là hai việc hoàn toàn khác nhau mà.
Cố Nghiên Thu trong yên lặng cảm nhận tâm tình của mình
Một là fans, mặt khác là người yêu
Mà cả hai mình đều cần.
Lâm Duyệt Vi ngủ một giấc tỉnh dậy đã là 2h sáng, đưa tay chải qua loa đầu tóc mình, rồi cúi xuống ngửi thấy mình một thân toàn mùi rượu, lập tức ngồi dậy rời giường, nhìn điện thoại xem giờ để biết sau khi tắm xong có thể tiếp tục ngủ được nữa không.
Vừa cầm điện thoại đã thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, từ 11h tối qua liên tục đến rạng sáng 1h, gần nhất là một cuộc cách lúc nàng sắp thức không bao lâu, Lâm Duyệt Vi lập tức gọi lại
Cố Nghiên Thu bắt máy: "ừm."
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng: "Xin lỗi em ngủ quên, tối qua uống có hơi nhiều."
"Chị cũng đoán là vậy."
Giọng nói của Cố Nghiên Thu rất nhỏ, nhưng vẫn rõ ràng, không nghe được chút buồn ngủ nào, mà lúc này đã qua giờ cô đi ngủ, Lâm Duyệt Vi càng áy náy hơn: "Xin lỗi, làm chị phải chờ em đến giờ."
Cố Nghiên Thu im lặng một chút rồi hỏi: "... không có chuyện gì là được rồi, em có muốn ngủ lại không?"
Lâm Duyệt Vi trả lời: "Em phải đi tắm trước đã, chắc sẽ lại ngủ tiếp thôi, chị đi ngủ đi."
"Chờ em tắm xong đã."
"Không được, muộn lắm rồi, chị nhanh ngủ đi."
"Đã chờ đến giờ này rồi, thêm vài phút cũng có quan trọng đâu.", thẳng thừng cự tuyệt Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu lại nói thêm: "Em muốn chị ngủ sớm thì nhanh đi tăm đi."
"Em đi liền, mười phút thôi."
Cố Nghiên Thu giữ máy xem giờ, vừa qua vài phút, Lâm Duyệt Vi đã quay lại, giọng điệu cường thế: "Tắm xong rồi, ngủ thôi."
"Ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
"À", Cố Nghiên Thu đột nhiên lên tiếng: "sáng mai em đưa số của trợ lý em cho chị đi, lỡ không tìm được em, chị có thể hỏi cô ấy. Được không?"
"Chuyện này..." Lâm Duyệt Vi có chút do dự.
"Không được sao?"
Lâm Duyệt Vi giải thích: "Có thể, chỉ là chị sẽ dùng danh phận gì để hỏi chị ấy lịch làm việc của em, chẳng lẽ nói là vợ em sao?" Nói đến đây, Lâm Duyệt Vi chợt nhớ Vương Viên Viên biết nàng có đối tượng, nhưng nếu chỉ nói là đối tượng của mình, người chưa chắc đã tin.
"Chị có cách, em cứ cho chị số là được rồi."
Sáng sớm hôm sau, Lâm Duyệt Vi vẫn nhớ rõ, gởi thông tin qua cho Cố Nghiên Thu, sau đó cũng báo cho Vương Viên Viên sẽ có người thêm cô ấy vào danh sách bạn bè.
Cố Nghiên Thu gởi qua yêu cầu thêm bạn, Vương Viên Viên đưa điện thoại ra, hỏi Lâm Duyệt Vi: "Là người này sao? Dì?"
Lâm Duyệt Vi trong lòng ngạc nhiên ở đâu ra một bà dì?, thăm dò nhìn sang "...."
Chỉ thấy tin nhắn đi kèm yêu cầu kết bạn viết: BÁC LÀ MẸ CỦA LÂM DUYỆT VI!
Tác giả có lời muốn nói: Cố tổng: hì hì hì hì ;)
Yan lão sư: Cố tổng best giả danh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.