Cố Nghiên Thu đang mỉm cười với cô, đôi môi khép mở nhẹ nhàng, cùng mọi người nói hai chữ: Cố lên.
Lâm Duyệt Vi không biết vì sao, mà khống chế không được khóe môi bất giác mỉm cười, cũng may có khẩu trang che đi, hôm nay mắt nàng lại sưng, cho dù có mỉm cười cũng không thể thấy rõ.
"Duyệt Vi." Bạn cùng phòng vỗ nhẹ lên bả vai nàng.
Lâm Duyệt Vi lù lù bất động: "Ừm?"
Bạn cùng phòng: "Cậu nhìn gì vậy? Nên vào rồi."
"Không có gì, vào thôi." Lâm Duyệt Vi nhìn bạn cùng phòng, rồi lại nhìn vào đám người, sắc mặt thay đổi. Thoáng chớp mắt, Cố Nghiên Thu đã không thấy đâu.
Người đâu rồi?
Fan thấy tiểu thần Lâm Duyệt Vi nhìn các nàng rồi khẽ cau mày, bèn nhìn liếc xung quanh, tình thương của baba, tình thương của mama tràn lan, tình yêu thương xót càng sâu đậm, mồm năm miệng mười hỏi:
"Chị tìm gì vậy? Để bọn em tìm cho."
"Bị mất đồ sao?"
"Mọi người giúp đỡ tìm xem."
"Không phải." Lâm Duyệt Vi lắc đầu, rồi nhìn thoáng qua chỗ ban nãy lần cuối cùng, buồn bã mất mát mà bước vào tòa lầu lớn.
Chẳng lẽ nàng nhìn lầm rồi?
Từ sau đó tiết học nào Lâm Duyệt Vi cũng đều thất thần, liên tục bị lão sư gọi tên trước lớp, nàng cũng liên tục thấp giọng nói xin lỗi. Lão sư bình thường rất nghiêm khắc, phàm những ai không nghiêm túc học, nhẹ thì nhắc nhỡ nặng thì trách cứ vài câu, tiết mục này yêu cầu rất nhiều kỹ năng, nên các chỉ đạo sư cũng không khác gì các lão sư chuyên nghiệp, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thi-lang-co/241491/chuong-20.html