"Quá nhanh đi?" Vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc, trong trí óc Lâm Duyệt Vi hiện lên một đạo ánh sáng loáng qua, trong khoảnh khắc kéo lý trí quay trở lại.
"Cái gì quá nhanh?"
Màng nhĩ ong ong, bởi âm thanh hô hấp bên tai dựa đến thật gần, ánh sáng hắt xuống từ đỉnh đầu, khiến cho người sinh ra cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Lâm Duyệt Vi thong thả thở ra một hơi, nhận rõ tình cảnh hiện tại, lúc nàng thối lui một bước, Cố Nghiên Thu cũng không theo sát, hết thảy đều do nàng ảo tưởng mà thôi. Cũng phải, Cố Nghiên Thu ngay cả khi tắm rửa cũng không rời Phật châu, sao có thể ở trước mặt Phật tổ làm ra chuyện như vậy.
"Nói chị tắm rửa quá nhanh." Lâm Duyệt Vi ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.
"Khiến em chê cười rồi." Cố Nghiên Thu một tay cầm Phật châu, một tay hơi hơi đè lên cổ áo, gật gật đầu với nàng, đi vòng qua người Lâm Duyệt Vi tới mép giường, ngồi xuống vị trí Lâm Duyệt Vi vừa sấy tóc ban nãy.
Lâm Duyệt Vi buông lỏng bàn tay nãy giờ vẫn đang nắm chặt, lấy di động đến ghế sô pha đối diện giường, chỉ có nàng biết màn hình di động của nàng để mở ở giao diện home bao lâu.
Thật hoang đường, không nên xảy ra.
Đây là những gì nàng có thể đánh giá về sức ảo tưởng của chính mình, năng lực tự khống chế của nàng rất mạnh, phải suy nghĩ khó khăn phức tạp lắm mới tinh luyện ra được hai chữ "Không nên" này, có thể.
Nàng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thi-lang-co/241488/chuong-17.html