Edit: Wine
Pate: Nhiên Nhiên
Qua một canh giờ, trời đã tảng sáng, bến đò Vong Xuyên biến mất từng chút từng chút một, bọn họ lại trở về ngôi miếu đổ nát đêm qua. Ban ngày nhìn vào, mọi thứ ở đây chẳng có gì ngoài sự đổ nát, không chút tà môn quái khí, tuy nhiên Lâm Kỳ lại thấy những ngọn nến đỏ đặt trước tượng đều đã cháy hết, chỉ còn đọng lại một vệt sáp đỏ.
Sau khi xuống núi, Lâm Kỳ kể những chuyện đã xảy ra với tiểu thư cho Đỗ viên ngoại nghe.
Đỗ viên ngoại đau lòng đến mức bật khóc như một đứa trẻ, một đám người hầu vây quanh ông chuẩn bị tiến vào miếu cổ mang xác tiểu thư về.
Lâm Kỳ không đi cùng mà ngồi với Ân Vấn Thủy ở hậu viện để chờ bọn họ trở về.
Y lại nhìn tiểu cô nương kia, nhị tiểu thư Đỗ phủ, chỉ là lần này bên cạnh tiểu cô nương không có ai đi cùng.
Tiểu cô nương mặc áo khoác mùa xuân màu vàng bên dưới là lớp áo váy màu trắng, tóc vẫn dùng sợi dây đỏ xâu Phật châu búi thành hình nguyên bảo như cũ, nàng ngồi xổm dưới gốc hoa đào, cầm nhánh cây chọc bùn đất.
Lâm Kỳ thấy khá thú vị nên tiến đến, lên tiếng hỏi nàng: “Tiểu thư đào cái gì vậy?”
Đỗ nhị tiểu thư bị y làm hoảng sợ, nhánh cây trong tay rơi xuống, sau khi thấy rõ y thì ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt. Nàng yên lặng nhặt nhánh cây lên xoay người, dùng ót trả lời Lâm Kỳ rồi tiếp tục đào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-tranh-xa-nhan-vat-chinh-van-nhan-me/3489159/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.