Tưởng Bách Xuyên ôm Tô Dương vào phòng làm việc của cô.
Tô Dương cười xấu xa: “Anh muốn thử một lần trong phòng làm việc đấy à?”
Tưởng Bách Xuyên ngước mắt liếc cô một cái: “Có thử hai lần anh cũng không để ý đâu.”
“Chao ôi, phì phì! Đây không phải là làm ô nhiễm bầu không khí sao!”
Tô Dương cười không ngừng.
Tưởng Bách Xuyên đặt cô lên ghế, lại xoay người bật máy tính của cô, đoạn hỏi: “Mấy giờ thì em xong việc?”
Tô Dương vẫn ôm cổ anh, cố ý bẻ cong lời anh nói, khóe môi nhếch lên: “Thời gian dài hay ngắn không phải đều phụ thuộc vào đàn ông các anh sao.”
Tưởng Bách Xuyên dùng sức xoa cổ cô, Tô Dương sợ ngứa, không khỏi co rúm lại, vùng dậy: “Em nói đâu có sai, anh bỏ tay ra mau.”
Tưởng Bách Xuyên buông cô ra, lại đi rót cho cô một ly nước ấm.
Tô Dương uống vài ngụm rồi bắt tay vào sửa ảnh.
Tưởng Bách Xuyên đến bên tủ sách, cầm vài cuốn tạp chí mới có tác phẩm của cô lên xem. Anh dựa vào chiếc bàn ở bên cạnh, vắt chéo hai chân, chăm chú thưởng thức tác phẩm của cô.
Mỗi lần qua đây, anh đều sẽ xem qua số tạp chí mới đã được tích lũy lại, xem xong liền đặt ở bên một giá sách khác.
Mà Tô Dương lại có thói quen để tạp chí mới ra vào ô bên trái trong cùng của giá sách.
Nhiều năm như vậy, cô chưa nói, anh vẫn biết.
Họ ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.
Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-ngung-nho-anh/2991924/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.