au khi Tưởng Bách Xuyên tắt máy, anh nhét di động vào ngăn kéo, mắt không thấy tâm không phiền.
Bần thần nhìn màn hình vài giây, anh bắt đầu xử lý e-mail.
Mặc dù không phải tới công ty, nhưng anh vẫn còn một đống e-mail chồng chất ở đó.
Mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm ngát của sữa đậu nành cùng bánh quẩy, Tưởng Bách Xuyên mới ngẩng đầu lên.
Tô Dương bưng bát sữa nóng hổi, trong tay cầm mấy chiếc bánh quẩy giòn giòn vàng ươm, cô giương cằm nhếch miệng: “Cho anh thèm chết luôn.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh bật cười không tiếng động, buông con chuột, nhận sữa đậu nành từ tay cô: “Em cứ làm đại một món là được mà, trời đang lạnh thế này, không cần phải đi xa như thế để mua bữa sáng đâu.”
“Anh chưa ăn món này ba tháng rồi còn gì.”
Tô Dương bọc bánh quẩy trong một chiếc màng bọc thức ăn sạch sẽ, chấm xuống sữa đậu nành ở trong bát, nhanh tay đưa tới bên miệng Tưởng Bách Xuyên: “Mau ăn đi, nếu mềm quá thì sẽ không thơm nữa đâu.”
Tưởng Bách Xuyên cắn một miếng, món ăn vẫn mang hương vị như xưa.
Anh chỉ thích sữa đậu nành cùng bánh quẩy ở cửa hàng này, sau mỗi lần công tác về, Tô Dương sẽ đặc biệt lái xe đi mua cho anh.
Tưởng Bách Xuyên thuận miệng hỏi: “Lúc đi mua đồ có ai nhận ra em không?”
Vừa muốn nói không, Tô Dương lại nuốt xuống lời đã đến bên khóe môi, cô lập tức chế nhạo một tràng dài: “Nhận ra chứ, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-ngung-nho-anh/2991920/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.