Convert:Sakahara
Editor:Mãn Mãn
Ghim kim xong, Tưởng Bách Xuyên dẫn dịch chảy vào trong ống, Tô Dương thấy bên cạnh có chỗ trống, "Chúng ta ngồi ở đây đi, vừa vặn có thể xem tivi."
Tưởng Bách Xuyên quay đầu nhìn cô: "Em chưa thấy tivi bao giờ à?"
Tô Dương: "..."
Tưởng Bách Xuyên chỉ về phía trong cùng: "Ngồi ở kia, ít người hơn"
Rốt cuộc đi vòng qua chỗ ở góc, Tưởng Bách Xuyên treo bình dịch lên giá, sau khi Tô Dương ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế dựa, dáng vẻ rất mệt mỏi, Tưởng Bách Xuyên khoác áo của hắn lên người cô, "Ngủ đi, anh sẽ gọi em lúc truyền xong."
Tô Dương gật đầu, lại dặn dò hắn: "Anh nhớ phải gọi y tá thay dịch kịp thời đấy nhé."
Tưởng Bách Xuyên "Ừ" một tiếng, hỏi cô: "Hôm qua em truyền dịch xong lúc mấy giờ?"
"Hai giờ sáng."
Tưởng Bách Xuyên giật mình, tự tay ôm eo cô, đặt đầu cô vào trong ngực hắn, "Ngủ đi."
Tô Dương hơi hơi ngửa đầu, nhìn chăm chú hắn một lúc, híp mắt lại.
Hơn 20 phút sau, tiếng hít thở của Tô Dương dần dần trầm xuống, cũng trở nên có quy luật, Tưởng Bách Xuyên thấy cô đã ngủ say, mới lấy di động ra gửi tin nhắn, [Đưa laptop tới phòng truyền dịch khẩn cấp số 3 của bệnh viện giúp tôi.]
Nửa tiếng sau, Giang Phàm vội vàng đưa máy tính tới, khi thấy Tưởng Bách Xuyên đang ôm Tô Dương ngủ say trong lòng, cô nhẹ giọng nói: "Tôi đã gửi lộ trình của tuần tới vào hòm thư của ngài rồi."
Cũng không còn chuyện gì khác, Tưởng Bách Xuyên để Giang Phàm về trước, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-khong-nho-han/85369/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.