Convert: Sakahara
Edit || Beta: Manh
Đôi mắt của Tưởng Bách Xuyên cuộn trào cảm xúc, lòng anh rung động nhưng vẻ mặt vẫn như thường, chỉ thản nhiên nhìn Tô Dương mà không nói lời nào.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô.
Không phải anh không muốn nói, mà là cảm thấy nói gì cũng thành thừa.
Tô Dương nhìn anh thật lâu, không chờ được ba chữ "Anh nguyện ý" mà cô hằng mong mỏi.
Cô chớp chớp mắt: "..."
Chính cô cũng phải cảm động phát khóc, thế mà anh lại chẳng mảy may xúc động.
Thời gian như ngừng trôi, sau đó, Tưởng Bách Xuyên nói: "Không có nhẫn à."
Tô Dương: "..."
Cô vỗ bồm bộp lên tay anh, híp mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt: "Em đã tặng nhẫn cho anh từ năm 19 tuổi rồi, thứ đó không thể đưa linh tinh được, cả đời chỉ có một chiếc thôi."
Nhiều năm trước, cô đã từng tặng anh một chiếc nhẫn, sau khi cầu hôn, anh cũng tặng một chiếc nhẫn kim cương cho cô.
Tô Dương suy nghĩ, cầu hôn mà không có nhẫn thì đúng là kỳ quặc.
Cô buông tay Tưởng Bách Xuyên, lấy ra một chiếc bút dạ từ trong ba lô, nắm tay trái của anh, vẽ một chiếc nhẫn lớn trên ngón giữa, còn viết: Kim cương 11 cara.
Tưởng Bách Xuyên cười, kéo cô về phía mình rồi ôm cô thật chặt.
"Đồng Đồng."
"Hả?"
"Không có gì."
Chỉ là đột nhiên muốn gọi tên cô mà thôi.
Tô Dương hơi ngửa đầu, "Anh còn chưa nói "Anh nguyện ý" đâu đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-khong-nho-han/3147941/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.