Editor: Mãn Mãn
Tưởng Bách Xuyên ghi âm xong một đoạn, lại phát để nghe thử, cũng không tệ lắm, anh tắt đi, nhét di động vào túi của cô, thấy cô xoay qua chỗ khác, anh liền quay người cô lại.
Tô Dương hít hít mũi, trên mặt còn mang vệt nước mắt chưa khô.
Tưởng Bách Xuyên khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Dương rơi nước mắt.
Trong nháy mắt, nơi nào đó trong tim liền đau đớn.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, "Làm sao thế?"
Tô Dương lắc đầu, không lên tiếng.
Tưởng Bách Xuyên không hỏi lại, chỉ dùng sức ôm cô vào lòng.
Bọn họ đã ở cùng nhau hơn 11 năm, cũng sắp tròn 12 năm, ngay cả trong thời điểm gặp khó khăn trên con đường tình cảm, cô không khóc, cũng chưa từng thương tâm.
Cô vốn lý trí, anh bận rộn, cô sẽ không dính lấy anh, chưa bao giờ càn quấy với anh, lại càng không cố tình gây sự, chỉ thỉnh thoảng nóng nảy một chút.
Khóc đến đỏ mũi, ôm chặt lấy anh, còn cọ qua cọ lại trong lồng ngực anh, bộ dạng yếu ớt như cô gái nhỏ giống như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.
Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, không nói gì.
Chỉ càng dùng thêm sức để ôm cô.
Cô vẫn còn đang khóc nức nở trong lòng anh.
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu, hôn lên tai cô một cái, thấp giọng hỏi cô: "Em mệt à?"
Tô Dương lắc đầu, nghẹn ngào: "Chỉ là... Có chút nhớ anh."
Tưởng Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-khong-nho-han/3147870/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.