Cố Quyết cũng rất khó hình dung loại thanh âm này.
Làm người nhiều năm như vậy, đúng là anh chưa từng chú ý tới tiếng thở dốc.
Nhiều nhất là khi đánh bóng rổ bên người có một đám nam sinh mệt muốn chết muốn sống mà thở hồng hộc, nghe thôi đã cảm thấy phiền, đối với cô gái nhỏ…… anh hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì.
Đây là lần đầu tiên.
Nhưng lời nói này của Cố Quyết không đầu không đuôi, Nguyễn An An nghe không hiểu, cô sửng sốt một chút “Cái gì…… Không cho người khác nghe?”
Nghe cái gì? Ai nói gì? Cậu định bắt tôi phải giải thích huỵch toẹt ra sao?
Nguyễn An An hỏi xong liền thấy Cố Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tiếng cười khẽ này giống như được tiếng vang dẫn đường chui vào lỗ tai cô.
“Không có gì.” anh nói.
Xem ra anh không muốn giải thích.
Cố Quyết thật sự biết tìm địa điểm, nơi này gần như được ngăn cách với bên ngoài, dưới con mắt của mọi người tạo ra một không gian riêng tư.
Không gian như vậy thích hợp để tâm sự, Nguyễn An An đột nhiên muốn hỏi anh mấy vấn đề từ trước tới nay chưa từng đề cập qua.
“Bạn học Cố, tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Hử?”
Nguyễn An An vừa mới chạy xong, trái tim vẫn đang nhảy thình thịch. Vừa rồi cô thở dốc quá nhiều, ngực có chút đau.
Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, trước kia thời điểm học cao trung, sau khi chạy xong 800m cô cũng bị tình trạng này, di chứng điển hình của việc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-cuoc-song-tro-nen-kho-khan-hon/1202003/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.