Su Kem là mèo trong nhà nuôi khi Tần Dật còn nhỏ. Su Kem là một chú mèo lông vàng có đôi mắt màu hổ phách, lông mềm mượt sờ rất thích. Cho dù đã nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ lúc Su Kem chăm chú nhìn mình, cảm giác như chính mình là cả thế giới của nó.
Thanh niên kia càng đến gần, Tần Dật càng cảm thấy được tay mình có chút ngứa, vô cùng muốn đưa tay xoa một cái lên mái tóc kia, cảm giác chắc là thích lắm. Sau đó nhìn xem liệu người đó có dùng đôi mắt màu hổ phách kia lẳng lặng nhìn mình không.
Sau một đoạn đồng hành ngắn ngủi, Phan Dung Hi hiểu sâu sắc tính cách của Lục Hằng. Nếu như không chủ động nói chuyện với cậu ta thì sợ là người này sẽ trầm mặc đến khi thiên hoang địa lão.
“Đội trưởng Tần, sư ca, Tư Nhạc, đây là ân nhân cứu mạng tôi, Vân Lan.” Phan Dung Hi chủ động giới thiệu Vân Lan với ba người Tần Dật.
Cậu gọi Mục Phi một tiếng sư ca là bởi vì khi còn học cao học trước kia, bọn họ có cùng một người cố vấn. Từ trước đến nay Mục Phi vẫn luôn chăm sóc cậu.
“Vân Lan, đây là Tần Dật, Mục Phi và Giang Tư Nhạc. Chúng tôi đều ở cùng một đội, lần này cùng nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.” Phan Dung Hi lại nói với Lục Hằng.
Giang Tư Nhạc, là người trọng sinh kia. Lục Hằng đẳng cấp chưa đủ cao để có được thông tin chi tiết về người này. Chỉ biết vì người này mà thế giới phái sinh được tạo ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-cai-chet-nang-tua-thai-son/1819950/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.