Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trong mảnh sân nhỏ, chỉ có điều tiếng khóc kia vô cùng yếu ớt. Bạch dùng thuật pháp tẩy sạch sẽ đứa nhỏ rồi bọc lấy bé bằng áo gầm, nhìn ngắm thật chăm chú. Lần đầu tiên làm cha nhưng biểu cảm trên mặt Bạch lại hết sức buồn bã, bởi vì y biết, đứa bé này vừa mới sinh đã yếu ớt, e là sống không được bao lâu.
“Là nữ.” Bạch nhẹ giọng nói với Vân Nương.
“Ôm lại đây cho ta nhìn một chút.” Vân Nương suy yếu đáp.
Bạch hơi do dự, y vốn không muốn đưa con cho Vân Nương nhìn để nàng đừng đau lòng thêm nữa. Nhưng khi thấy vẻ mong chờ của Vân Nương, cuối cùng y vẫn không đành lòng từ chối nàng.
Vân Nương ôm con gái, trên mặt là sự yêu thương, hạnh phúc của người làm mẹ: “Ta và phụ thân con quen biết vào mùa hoa lê nở rộ nên gọi con là Bạch Lê có được không?.”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má bé: “Mong rằng đời này con sẽ hạnh phúc, vui vẻ, bình an, vô lo vô nghĩ.”
Ngay sau đó, Vân Nương mớm linh dịch sen Thiên Diệp mà ban nãy nàng lén giấu dưới lưỡi, không nuốt xuống vào miệng đứa bé.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Bạch cũng không kịp ngăn cản nàng. Đứa nhỏ mới sinh theo bản năng nuốt linh dịch, mắt thường có thể thấy khuôn mặt tái xanh của bé dần trở nên hồng nhuận, tiếng khóc cũng vang dội hơn.
Còn Vân nương thì lại như đã hoàn thành tâm nguyện của mình, khuôn mặt xám ngoét, xem ra vừa rồi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-cai-chet-nang-tua-thai-son/1819939/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.