Chương trước
Chương sau
Bóng đêm đen kịt, mặc dù đèn lồng trong cung đã đốt, nhưng A Uyển vẫn cảm giác như có một dã thú hung ác đang ẩn nấp trong màn đêm, chỉ cần mình không cẩn thận một cái sẽ bị dã thú cắn đứt cổ.
Bất giác, A Uyển lại nghĩ tới Hoàng thượng mấy ngày nay có chút khác thường, nhất thời cảm thấy đau đầu không khỏi day day thái dương.
Phía trước phía sau biết bao là chuyện, A Uyển nhiều ít cũng nhận thấy được Hoàng thượng đối với Chu thường tại cảm thấy chán ghét, ngày đó tấn phong cho mình cũng là vì chuyện mình với Chu thường tại mọi người đều biết, Hoàng thượng đột nhiên tấn vị là muốn có cách ứng phó với Chu Thường Tại một phen. Nhưng hiện nay công khai trước mặt mọi người không chút che giấu sủng ái mình, đây lại là vì cái gì?
Chẳng lẽ Hoàng thượng ở trong hậu cung này đã gặp được chân ái? Thế nên mới tính toán vì chân ái đem chính mình trở thành lá chắn? Nghĩ tới đây, A Uyển liền không nhịn được rùng mình một cái, lập tức đem ý nghĩ quái quỷ này ra khỏi đầu, tính cách của Hoàng thượng thật không giống như có thể làm ra sự tình này.
Hoàng cung tuy lớn nhưng may vị trí của Kinh Hồng điện vô cùng tốt, ngồi kiệu chưa được bao lâu đã tới nơi. Bước vào sân, A Uyển vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một thân ảnh mặc trường bào sáng rỡ đứng dưới gốc ngọc lan, dáng người vẫn cao lớn như trước, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt khôi ngô của người ấy nhưng A Uyển lại cảm thấy không nhìn rõ được nét mặt của người ấy.
Thân thể rốt cuộc cũng phản ứng nhanh hơn đầu óc, A uyên bước về phía trước đứng bên cạnh Hoàng thượng. Hoàng thượng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, mới vừa rồi ở yến hội còn bừng bừng tức giận, vậy mà bây giờ A Uyển một chút cũng không cảm nhận được, như thế làm cho A Uyển càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
“Hoàng thượng sao lại đột nhiên lại đến Kinh Hồng điện của thần thiếp?”
Theo quy tắc, hôm nay là sinh nhật Hoàng hậu, Hoàng thượng hẳn là phải ở Khôn Ninh cung qua đêm mới đúng, đột nhiên liền chạy tới Kinh Hồng điện làm cho A Uyển không hiểu Hoàng thượng lại muốn làm cái gì?
Khóe miệng Tề Diễn hơi nhướng lên lộ vẻ sủng nịnh tươi cười: “Trẫm tới thăm ngươi một chút cũng cần lý do hay sao? Sao thấy trẫm lại mất hứng vậy?”
A Uyển thấy Hoàng thượng cười liền cảm thấy kinh hồn bạt vía, A Uyển biết mình thoạt nhìn tuy là lười biếng một chút nhưng không có nghĩa là bản thân mình ngốc. Đêm nay tận mắt thấy Hoàng thượng xử trí Châu tần, A Uyển khó tránh khỏi đem chuyện này suy nghĩ, mặc dù mình không phải là lá chắn cho chân ái, A Uyển cũng không nguyện bị Hoàng thượng chọn đi làm vật hi sinh.
Lời này của A Uyển dù có gan trời cũng không dám nói ra với Hoàng thượng, mặc dù không biết Hoàng thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng hiện nay A Uyển vẫn là dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà sống yên ổn, hết thảy lấy lòng Hoàng thượng. Nếu sự thật đúng như mình nghĩ thì mình chính là bị Hoàng thượng chọn làm quân cờ, dùng để đối phó với tỷ muội Chu gia, tối nay là Chu thường tại, tiếp đó chẳng phải là Hoàng hậu sao?
“Hoàng thượng luôn lấy thần thiếp tìm niềm vui, thấy Hoàng thượng thần thiếp vui còn không kịp, chỉ là vừa rồi Hoàng thượng còn tức giận thần thiếp sợ lại chọc giận Hoàng thượng, ngộ nhỡ…. Hoàng thượng cũng đem thần thiếp đuổi đi, như thế tâm trạng thần thiếp sao tốt được?” Nói xong lời này, A Uyển tự thấy bội phục mình, trong lòng rối ren bao suy tư, lại vẫn có thể đối thoại với Hoàng thượng như thường.
Hậu cung quả nhiên là nơi tốt nhất để rèn luyện bản tính con người.
A Uyển nói xong lời này liền bị Hoàng thượng nhìn chằm chằm một trận, mắt đối mắt làm cho A Uyển sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nói lời này, A Uyển không phải không có vài phần ý tứ.
Cũng may Hoàng thượng nhìn một hồi rồi vẫn cười cười với A Uyển như thường: “Chỉ cần Tiểu Uyển Nhi ngoan ngoãn, trẫm sao có thể đuổi vật nhỏ này đi?” Hoàng thượng đưa tay lên mân mê búi tóc của A Uyển, thật như lúc trước vô vùng thân thiết.
“Tối nay đã làm nàng sợ rồi? Sao lại lộ vẻ nói nhảm vậy?”
A Uyển đột nhiên ôm lấy eo Tề Diễn Chi, đem mặt mình chôn trong ngực hắn, thanh âm buồn bực hờn dỗi “Ưm” một tiếng. Biết Hoàng thượng thích nhất là bộ dạng này của mình, A Uyển không chút nào keo kiệt liền chủ động thể hiện yêu thương nhung nhớ.
Hoàng thượng sửng sốt trong chốc lát liền phản ứng ngay sau đó, giơ tay bao trọn nàng, đem nàng ôm sát: “Xem ra đúng là trẫm đã làm Tiểu Uyển Nhi sợ hãi, không bằng để trẫm bồi thường cho nàng.”
A Uyển kinh ngạc, trong đầu tựa hồ xác định, ngẩng mặt lên nhưng vẫn là bộ dáng khiếp sợ hỏi Hoàng thượng: “ Hoàng thượng tối nay không phải là nên đi Khôn Ninh cung sao?” Tối nay Hoàng thượng nếu thật sự qua đêm ở Kinh Hồng điện, như vậy chẳng phải là hạ thấp thể diện của Hoàng hậu sao? Làm như vậy chẳng phải đem A Uyển tới trước mặt Hoàng hậu, chẳng lẽ nàng thật sự là quân cờ để Hoàng thượng lấy ra đối phó với Hoàng hậu?
Hoàng thượng không biết ý nghĩ trong lòng A Uyển, chỉ là thích nhìn thấy biểu tình sinh động của A Uyển, lại đem A Uyển ôm sát hơn một chút: “Trẫm cũng không có nói là lấy thân bồi thường, chẳng lẽ Tiểu Uyển Nhi thích phương thức này?”
Nghe thấy lời trêu chọc của Hoàng thượng, A Uyển có chút đỏ mặt nhưng lại thấy chính mình không bài xích. A Uyển vội vàng lắc đầu: “Thế này là không hợp quy củ, Hoàng thượng vẫn là nên đến Khôn Ninh cung đi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Hoàng hậu.” Mặc dù không e ngại cùng Hoàng hậu đối đầu, nhưng nếu là chuyện liên quan tới Hoàng thượng thì chuyện đó nhất định không đơn giản, bản thân mình thật sự không muốn bị kẹp ở giữa làm vật hi sinh.
Bỗng, A Uyển liền nhớ tới ngày mai chính mình còn phải tới triệu kiến Thái hậu nương nương, vì ngăn ngừa mình làm vật hi sinh nên phải ôm chặt lấy Thái hậu nương nương mới được.
“Thần thiếp ngày mai còn muốn đi Từ Ninh cung cùng Thái hậu sao chép kinh thư, sợ là không hầu hạ Hoàng thượng được.”
Nhìn thiên hạ trong ngực mình ánh mắt đột nhiên sáng lên, tìm được lí do đem mình đẩy tới chỗ Hoàng hậu trong lòng đột nhiên không sảng khoái, cũng không để ý A Uyển nói cái gì, liền ôm ngang eo A Uyển mang vào tẩm điện.
Đương lúc A Uyển thất thần liền đem nàng đặt lên giường, trong đầu vẫn như cũ muốn đưa Hoàng thượng cất bước, Hoàng thượng liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của A Uyển. Từng nụ hôn rơi xuống gương mặt trắng nõn của nàng, bị hắn đặt ở dưới thân, ngữ khí của nàng đặc biệt nghiêm túc: “Hoàng thượng, nếu như người thật sự ở đây đêm nay thì ngày mai thần thiếp nhất định sẽ bị Hoàng hậu nương nương ăn tươi luôn đấy.”
Môi hắn dịch chuyển tới cần cổ trắng ngần của nàng, dễ dàng đem đôi tay đang để trên ngực mình bẻ ra sau, Hoàng thượng cơ hồ đã hôn A Uyển đến ý loạn tình mê mới mở miệng nói: “Dù sao cũng là bị ăn sạch, không bằng trẫm nếm thử trước.” Hơi thở ấm áp phả lên mặt A Uyển khiến nàng không khỏi bất giác lui về phía sau.
Nhưng phía trên người nào đó đang giam cầm mình, làm cho A Uyển không thể động đậy, chỉ có thể tùy theo ý hắn. Nhưng chính là càng nhắm chặt mắt thì lại càng mẫn cảm, đôi tay tà ác kia cứ chạy loạn trên thân thể nàng, dấy lên dục hỏa tựa hồ muốn thiêu cháy cả người nàng.
“Tiểu Uyển Nhi dùng hương liệu gì vậy? Hương thơm thật dễ chịu.” Tề Diễn Chi vội vàng giở trò, liền một cỗ hương thơm dễ chịu truyền tới đánh thức khứu giác, đây là ngày xưa không có. Uyển tần không thích nhất là sử dụng những thứ son phấn dày đậm kia, đây là lần đầu tiên hắn ở trên người nàng ngửi được mùi hương khác lạ này.
A Uyển nhiều ít vẫn là tồn tại một chút lí trí, nắm tay đưa lên, đem vòng hoa ở cổ tay trắng ngần giơ lên trước mặt Hoàng thượng, ý bảo là hương thơm của hoa này.
Vừa mới ở vườn, mấy cây hoa Ngọc lan nở rộ liền đem kết thành vòng tay, mà A Uyển luôn không thích đốt hương trong tẩm điện nên hương thơm này đích xác từ chiếc vòng tay này tỏa ra. Tề Diễn Chi cũng không nói gì nữa, bàn tay hướng vào trong quần áo A Uyển tìm kiếm.
Đương nhiên trên người mình tấm vải cuối cùng cũng bị rút đi, A Uyển cảm giác không khí bốn phía đều đè ép tại đây, không chờ chính mình cảm giác được khí lạnh liền bị một thân thể nóng bỏng cường tráng che đi. A Uyển cả kinh liền mở mắt ra, nhìn thấy Hoàng thượng trần trụi cường tráng mạnh mẽ đè lên. Tề Diễn Chi cúi xuống hôn A Uyển, động tác tay cũng nhanh hơn.
Ngón tay cảm nhận được phía dưới của nàng đã khẩn trương cùng bài xích, Hoàng thượng lại kiên nhẫn vỗ về nàng, dùng ngón tay bắt chước động tác khi giao hoan, muốn cho nàng thật hưng phấn, lúc hấp thụ chính mình cũng dễ dàng hơn chút.
Nhóm cung nhân đứng ở ngoài tẩm điện cúi đầu, tuy là rất muốn không để cho mình nghe được những gì không nên nghe, nhưng trong điện, hai vị kia thật sự là phong tình.
“Nhẹ…Chàng nhẹ một chút a.”
“Hoàng thượng… thần thiếp thực sự không được…Cầu chàng…” Một trận lại một trận thanh âm kiều mị truyền tới, một hồi là cầu xin tha thứ một hồi là làm nũng, nhưng tất cả đều là không hiệu quả. Những thanh âm nũng nịu ấy chỉ càng làm cung nhân bên ngoài cúi thấp đầu hơn.
Trên không trung chỉ có mặt trăng nhìn trộm tình hình chiến đấu kịch liệt trong tẩm điện, nhưng ngay sau đó cũng xấu hổ chạy nhan đem mình vùi vào mây đen.
***
Ngày thứ hai, Hoàng thượng thiết triều sớm, liền cố ý đem A Uyển lay tỉnh, nhưng A Uyển cũng không nhúc nhích, miễn cưỡng ghé vào trên giường nhóm cung nhân hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo.
“Hoàng thượng cũng không cẫn thần thiếp hầu hạ, là cái gì lại đánh thức thần thiếp?” Mệt nhọc cả đêm, giọng nói vẫn là mang theo chút khàn khàn, A Uyển tức giận trừng mắt nhìn Hoàng thượng.
Hoàng thượng hẳn biết lát nữa nàng còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu sao? Nhưng lại không để cho nàng ngủ nhiều một chút? Vật hi sinh không đáng giá đến thế sao? Từ tối hôm qua, A Uyển liền đem thân phận mình chắc chắn một lần nữa, đó là trở thành vật hi sinh.
Hoàng thượng hai tay mở ra, cung nhân thay hắn vuốt lên nếp uốn quần áo, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng trả lười một câu: “Trẫm vui.”
A Uyển nghe vậy quả thật muốn phun một ngụm máu lên mặt hắn. Người vui thì đi ra, còn ta đây đang rất oán hận, ngài vui vì đem ta ra làm lá chắn, còn ta thì không vui chút nào.
Lời này có thể nói sao? Hiển nhiên là không thể, A Uyển ở trên giường quay người lại liền kéo chăn đem chính mình khóa vào bên trong, tính toán bình ổn lại tâm tình một phen, đợi lát nữa còn có một trận chiến phải đánh, cuộc sống của vật hi sinh quả thật không dễ dàng chút nào.
Lúc sau, A Uyển liền cảm giác có bàn tay to cách chăn vỗ vỗ đầu của mình, rõ ràng đã cuộn mình kín mít trong chăn, nhưng hắn lại có thể nhanh chóng chụp đến đầu của mình. Thật sự là, vật hi sinh đến cả tôn nghiêm cũng không có sao.
“Hôm nay nàng không cần đi thỉnh an, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nghe tới đó, A Uyển một chút cũng không muốn nói. Làm như thế chỉ càng làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn sao?
“Thần thiếp đã biết, đa tạ Hoàng thượng.” Hoàn toàn là một bộ ngữ khí ngồi chờ chết, trong thanh âm biểu lộ sự bất đắc dĩ và nhụt chí. Hoàng thượng tự nhiên cũng là đã hiểu, buổi sáng không hiểu cứ như vậy, chẳng lẽ là mình khiến nàng mệt muốn chết rồi.
Hoàng thượng liền búng chăn, đem khuôn mặt tròn trịa của A Uyển lộ ra, nhìn nàng bộ dáng ủy khuất, chỉ là đem nàng đánh thức mà thôi, cũng bảo nàng không cần đi thỉnh an, thế này còn không được sao, sao vẻ mặt lại như thế chứ?
“Tiểu Uyển Nhi sao lại tức giận rồi?”
A Uyển nghiêng đầu đi không chịu nói, đối với biểu tình này của nữ nhân Hoàng thượng thật không có chút kinh nghiệm, lúc này đúng là cực kỳ kiên nhẫn nhìn xuống cái kén A Uyển: “Nàng lại là ồn ào khó chịu vì cái gì?”
“Hoàng thượng, người nhìn thần thiếp đi, ước chùng đến buổi tối còn không dậy được ấy.” A Uyển hấp hấp cái mũi, lập tức bày ra bộ dáng sinh lý từ biệt, Hoàng thượng là giơ roi không kịp.
Ấy mà có thể không xấu hổ nói: “Lời này là như thế nào? Chớ có nói bậy nói bạ.”
A Uyển hai mắt lập tức phủ một màn nước mắt, chiêu này ở nhà đối phó với các ca ca lần nào cũng thành công, bây giờ dùng lại đúng là không có chút gì mới lạ: “Hoàng thượng đêm qua ở chỗ thần thiếp, hôm nay thần thiếp lại không đi thỉnh an, Hoàng hậu nương nương hẳn là rất tức giận, thần thiếp….”
Lời còn lại A Uyển liền ngậm trong miệng, bộ dáng khẩn trương muốn nói cũng không nói được, Hoàng thượng nghe vậy cũng cười: “Ngày thường nàng đối với trẫm lá gan cũng không nhỏ, sao bây giờ còn sợ Hoàng hậu?”
Điều này có thể giống nhau sao? Đây không phải là vấn đề có sợ hay không, Hoàng hậu là người quản lí hậu cung, việc nàng có được ăn ngon mặc đẹp hay không đều do nàng ấy. Tuy rằng cuộc sống của thần thiếp và người cũng có chút liên quan, nhưng phần lớn đều là quyết định của Hoàng hậu sao?
“Tiểu ngốc, Hoàng hậu đêm qua cũng không biết trẫm ở đây, mau mau đem nước mắt thu trở về.”
A Uyển quả nhiên là đem nước mắt kìm trụ, đây là tình huống gì? Mình cũng đã chuẩn bị làm một lá chắn tốt, nhưng vừa rồi vẫn là không nhịn được dò xét một phen. Nếu là Hoàng thượng thật sự không cho mình đi thỉnh an, như vậy A Uyển nghĩ, thân phận vật hi sinh của mình xem như đã xác định.
Nhưng lời này của người là lại muốn đem thần thiếp làm gì? Một câu này đã làm A Uyển suy nghĩ rối loạn. Nàng không trở thành vật hi sinh nữa sao? Hay là giữ lại để lần sau mới dùng tới?
Hoàng thượng nhìn biểu tình ngơ ngác của A Uyển liền cúi xuống hôn lên đôi môi phấn nộn, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi sau đó liền xoay người bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.