Kỳ nghỉ hè trôi qua quá nhanh, chờ đến lúc A Uyển đóng gói bọc hành lý trở lại Chiêu Dương cung, lại phát hiện mọi người trong Chiêu Dương cũng rất kỳ lạ, cả đám cụp đầu một chút tinh thần cũng không có, thấy nàng trở về như nhìn thấy chúa cứu thế, hai mắt tỏa sáng hận không thể xuyên thủng A Uyển. Rất khác thường, mình chỉ không ở trong cung có gần nửa tháng, những cung nhân này làm sao vậy? Sau khi thu dọn thỏa đáng xong, A Uyển triệu Minh Đại tới, cuối cùng cũng hiểu đại khái sự tình. Nguyên nhân là trong cung lan truyền tin cha của Uyển chiêu nghi thu hối lộ bị bãi quan, thân phận con gái của tội thần khiến không ít nô tài bên cạnh động một tí là lại đến châm chọc bắt nạt nhóm cung nhân Chiêu Dương cung bọn họ. Chủ tử đi vắng, cung nhân chủ quản là Bạch Lộ và Lý Phúc Mãn cũng bị chủ tử mang đi, không có lấy một người tâm phúc, nhóm cung nhân cũng không biết làm sao để đáp lại, chỉ có thể vô ích bị bắt nạt, may mà có Minh Đại khuyên nhủ một hồi, nhóm cung nhân mới không mất đi sĩ khí, không để cho những cung nhân khác giẫm nát Chiêu Dương cung dưới lòng bàn chân. Tuy rằng cung nhân không bị tổn thương thân thể, nhưng mỗi ngày đều hứng các loại châm chọc chửi rủa, cung nhân không thể cãi lại trong lòng nhất định là ngột ngạt phát điên, bây giờ thấy A Uyển trở về không khỏi có chút kích động. Việc của phụ thân rốt cuộc là ai truyền bá ở trong cung? Người sau lưng chắc hận không thể bắt mọi người đều giẫm lên nàng một cước mới thôi? A Uyển suy tư một phen, mình ở trong cung gây thù hằn nhiều lắm, suy nghĩ dường như mỗi người ở trong cung đều có thể, chẳng qua lần này quả thực khiến người khác không thể nhẫn nhịn được nữa, thỏ nóng nảy còn muốn nhảy tường đấy. Lập tức A Uyển sai Minh Đại lặng lẽ sử dụng người ngầm, nhanh chóng điều tra ra xem là ai có lòng tốt ào ạt không yên như thế. Sau đó, triệu tập chúng cung nhân của Chiêu Dương cung, tụ họp trước cửa điện. A Uyển ngồi trên ghế gỗ lê hoa, nở ra nụ cười mà cung nhân quen thuộc: “Chuyện các ngươi bị bắt nạt bổn cung đều biết.” Một câu nói khiến tất cả ánh mắt của nhóm cung nhân đều tụ lại trên người A Uyển, A Uyển đón lấy mới nói: “Phụ thân của bổn cung quả thực là bị bãi chức quan, không ngờ đến chuyện này lại có thể làm liên lụy đến các ngươi, có điều các ngươi đã làm rất tốt, không cứng đối cứng với người ngoài, cũng không để cho những cẩu vật này làm dơ bẩn địa giới Chiêu Dương cung của chúng ta, bổn cung rất vui mừng.” Những cung nhân bị bắt nạt không gây ra chuyện gì lớn, điểm này A Uyển khá thỏa mãn. Nàng không ở trong cung, nếu những cung nhân không ẩn nhẫn, đem làm lớn chuyện, ắt là muốn bị kẻ khác cố tình bới lông tìm vết để ra oai phủ đầu. Tiếp đó liền sai Bạch Lộ đem hộp gỗ đựng vàng tới, từng cái phân phát xuống dưới, ban cho các cung nhân, nhưng mà Tiểu Lộ Tử lại quỳ xuống, giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Chủ tử, chúng ta bị uất ức cũng không sao, chẳng qua là một cái tiện mệnh mà thôi, nhưng cẩu vật này trong miệng không sạch sẽ, nhục mạ chúng nô tài thì đã đành, ngay cả ngài cũng mắng luôn, các nô tài không dám cãi lại, lúc này thấy ngài ban cho thật sự rất hổ thẹn.” Tiểu Lộ Tử dẫn đầu, cả một đám cung nhân cũng ào ào quỳ xuống. A Uyển không thèm để ý cười, phất tay để cho bọn họ đứng lên: “Lòng trung thành của các ngươi bổn cung đều biết, đem thưởng cho các ngươi bổn cung tuyệt đối không keo kiệt. Lúc đó nếu các ngươi mắng lại, hiện giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được, hà tất phải tranh khí nhất thời? Có núi xanh không lo không có củi đốt, không cần tìm cái chết vô nghĩa.” Lý Phúc Mãn ở một bên tiếp lời A Uyển: “Chủ tử chúng ta tính nết thế nào mà tất cả các ngươi hầu hạ một thời gian dài như vậy còn không biết sao? Hiện giờ chủ tử đã trở về, tất nhiên sẽ không để các ngươi chịu oan ức không công, nếu ai đánh rơi mặt mũi của Chiêu Dương cung chúng ta chẳng phải là đánh rơi thể diện của chủ tử sao? Nhìn dáng vẻ hiện tại của các ngươi đầu óc bay mất, chúng ta để chủ tử mất mặt, còn có thể trông cậy chủ tử che chở cho chúng ta sao? Chúng ta phải lên tinh thần! Không thể để cho người ngoài nhìn mà chê cười Chiêu Dương cung của chúng ta, còn có khí thế của Chiêu Dương cung chúng ta hay không!” Một phen lời nói sôi sục khiến cho các cung nhân một lần nữa như đánh máu gà. Chủ tử bọn họ trước sau như một không cho phép người ngoài bắt nạt người của mình, trở về làm một trận là chuyện sớm muộn, tâm phúc của chủ tử đã trở về, còn lo lắng cái gì? Nhìn những cung nhân cuối cùng cũng khôi phục sĩ khí ngày xưa, A Uyển mới chậm rãi nói: “Cha của bổn cung bị bãi quan là thật, nhưng bổn cung vẫn là Uyển chiêu nghi của Hoàng thượng, điều này sẽ không thay đổi, trong lòng các ngươi không cần phải cảm thấy thấp hơn người bên ngoài, nếu muốn nghĩ như vậy, chờ đến lúc chủ tử các ngươi thất sủng rồi hãy nói.” Đả thông cũng không xê xích gì nhiều, A Uyển liền để cho các cung nhân trở lại làm việc, trước khi chuyện này chưa có kết quả, A Uyển liền cáo nghỉ không đi thỉnh an, đỡ phải nghe những người đó lời ra tiếng vào. Mà các cung tần bên cạnh tuy là lén lút đem chuyện phụ thân của Uyển chiêu nghi truyền đi xôn xao, nhưng mà người bên ngoài còn chưa tìm tới cửa gây khó chịu, dù sao vị ở Chiêu Dương cung này vẫn đang được sủng ái, mọi người cũng cố kỵ ít nhiều, nhưng những lời này truyền đi càng lúc càng khó nghe. Chiêu Dương cung yên tĩnh hai ba ngày. A Uyển ngồi trên đầu, nghe Minh Đại báo cáo rành rẽ sự tình, cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài dự liệu. Lúc này Lý Phúc Mãn tiến lên bẩm báo, nói là có mấy tiểu thái giám ngoài cung vô cớ tới cửa đánh cung nhân Chiêu Dương cung, trong miệng còn không ngừng kêu gào, Lý Phúc Mãn tới xin A Uyển quyết định. Nghe xong lời của Lý Phúc Mãn, A Uyển vỗ bàn, thật là to gan, không phát uy liền coi Chiêu Dương cung dễ bắt nạt? Lập tức đứng dậy phân phó nói: “Đem cẩu vật to gan này áp giải đến cho bổn cung, Chiêu Dương cung ta há lại tùy ý để cho người khác chà đạp?” Rồi tụ tập từng cung nhân một, dò xét các cung một lần, đem những cung nhân đã từng nói lời cuồng ngôn với Chiêu Dương cung, trong lời nói vũ nhục Uyển chiêu nghi từng người trói lại. Động tác này làm huyên náo hậu cung gà bay chó sủa, trận chiến lớn như vậy không ít cung tần nói A Uyển bất chấp cung quy vân vân, nhưng A Uyển chỉ cho một câu nhẹ bẫng, vậy ngươi đi tới chỗ hoàng hậu cáo trạng đi, bổn cung chờ. Không bao lâu sau liền giam giữ mười mấy cung nhân, đội ngũ của A Uyển trùng trùng điệp điệp lớn mạnh, lập tức A Uyển chỉ huy đội ngũ đi đến Khôn Ninh cung của Hoàng hậu. Trong Khôn Ninh cung lúc này đã tụ tập không ít phi tần bị A Uyển tra xét cung, một đám lê hoa đái vũ rất uất ức tố khổ với Hoàng hậu, bây giờ nhìn thấy A Uyển đi tới, Hoàng hậu ngồi trên đầu vốn hiền đức rộng lượng, đối xử với A Uyển ôn hòa gần gũi cũng không chịu được mà làm mặt lạnh. Nhưng A Uyển không thèm để ý chút nào, thoải mái hành lễ với Hoàng hậu, rồi ngồi xuống vị trí của mình, dáng vẻ hoàn toàn cho rằng sự việc chưa hề xảy ra, một chút cũng không cảm giác được ánh mắt phẫn hận quanh người mình. “Uyển chiêu nghi, chuyện ngươi đại náo hậu cung bổn cung đã nghe qua! Thật quá hồ đồ!” Nhìn thần thái Uyển chiêu nghi thong thả ung dung ngồi trên ghế uống trà, Hoàng hậu không khỏi khiển trách. Một phen lời nói này của Hoàng hậu, mọi người đều nhìn chằm chằm A Uyển, nhìn xem vị này sẽ có phản ứng gì, không ngờ bộ dạng A Uyển mắt điếc tai ngơ, còn đang thanh thản cầm chén trà, không đáp lời của Hoàng hậu. Hoàng hậu ngồi trên không được để ý tới híp mắt một cái, nét mặt hiện lên một tia không vui, từ khi cai quản hậu viện của Hoàng thượng cho đến hậu cung, chưa có ai dám coi thường nàng như thế, mặc dù Hiền phi có thâm cừu đại hận với mình, lúc đó chẳng phải vẫn cúi đầu trước mặt mình, vẻ mặt không dám công khai chống đối mình, mà Uyển chiêu nghi này mới được sủng ái bao lâu mà dám hành động như thế? “Trong mắt Uyển chiêu nghi có còn có bổn cung hay không, chẳng lẽ bây giờ bổn cung nói chuyện cũng mặc kệ?” Lúc này A Uyển mới thả chén trà trong tay xuống, cười như không cười nhìn chằm chằm Hoàng hậu: Hành vi của thần thiếp luôn luôn như vậy, nương nương cũng không phải không biết, nếu không phải bị áp bức quá mức, thần thiếp tội gì phải làm ầm ĩ như vậy, Hoàng thượng nói thần thiếp hành sự luôn cực kỳ có đầu óc, Hoàng hậu nương nương hãy khoan dung nhiều hơn thôi.” Hoàng hậu còn chưa nói, mấy người bị tra xét cung ngươi liếc mắt ta một lời công kích A Uyển. “Lời này của Uyển chiêu nghi cũng thật buồn cười, ngài mang theo cung nhân thô bạo xông vào cung điện của chúng ta, đại náo một phen mà lại thành người bị hại?” “Hay, Uyển chiêu nghi thật đúng là đổi trắng thay đen, không tuân thủ cung quy thì thôi, khổ chủ là chúng ta đều không nói lời nào, ngài trái lại so với chúng ta còn oan ức hơn, hành vi như vậy liền có thể biết được giáo dưỡng ra sao, hừ.” “Nghe nói xuất thân của Uyển chiêu nghi không cao, vài ngày trước đó phụ thân bởi vì nhận hối lộ mà bị bãi chức quan, ha ha, đây chính là thượng bất chính hạ tắc loạn* thôi.” *Thượng bất chính hạ tắc loạn: bề trên không nghiêm thì bề dưới cũng chẳng ra gì. “…” Câu sau so với câu trước càng khó nghe hơn, A Uyển cũng không thèm để ý, cười cười, đem toàn bộ những người đó thành chó điên đang sủa. Lấy ánh mắt giễu cợt nhìn mấy người phi tần lải nhải, hơi ngẩng đầu, biểu cảm không ai bì nổi: “Công lực nói huyên thuyên của mấy muội muội còn lợi hại hơn cả hầu hạ Hoàng thượng, đúng rồi, ngoài điện có không ít tiểu cung nữ trong cung của các ngươi mà, đây chắc là thượng bất chính hạ tắc loạn đúng không?” Mấy phi tần đó nhất thời nghẹn họng, luận khẩu chiến miệng lưỡi, trong cung có ít ai là đối thủ của A Uyển, có điều ngày thường A Uyển không lui tới cùng nhiều phi tần mà thôi. Nếu như vậy liền cho rằng A Uyển miệng lưỡi hiền khô, vậy coi như cực kỳ sai lầm rồi. “Uyển chiêu nghi, rốt cuộc lần này ý của ngươi muốn thế nào? Nếu không có một lý do hợp lý, hành vi quấy rối trong cung đến nỗi trên dưới không còn yên bình như vậy, bổn cung nhất định sẽ vì các phi tần khác làm chủ.” Trong lời nói tuy là cho A Uyển cơ hội giải thích, nhưng trong câu nói cũng đã kết luận hành vi của A Uyển, bất kể A Uyển nói có đúng hay không, xử phạt lúc này là không thể tránh được. Nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, người xử lý hậu cung đã rất mệt nhọc,…việc nhỏ này vốn thần thiếp không muốn làm phiền người, có điều trong cung này có lời đồn đại về thần thiếp càng lan càng cháy, Hoàng hậu nương nương nói vậy không phải không biết, không ít cung nữ thái giám lén lút tìm cách bố trí thần thiếp, bắt nạt những cung nhân Chiêu Dương cung của thần thiếp, thần thiếp cũng nhịn không nói, chuyện nhỏ coi như không có. Thế nhưng lúc này lại còn có nô tài đánh tới Chiêu Dương cung của thần thiếp, chẳng lẽ lần tới còn muốn ra tay đánh thần thiếp sao?” Vừa nói vừa dùng ánh mắt quét đến mấy vị phi tần làm ầm ĩ lợi hại nhất kia, không ít đều thuộc phái của Hoàng hậu cùng Hiền phi, lạnh lùng cong khóe môi, A Uyển lại đối diện với Hoàng hậu nói: “Thần thiếp cũng là bất đắc dĩ, Hoàng hậu nương nương bận bịu, thần thiếp liền làm thay, trực tiếp đem một đám dĩ hạ phạm thượng này giam giữ, cái gọi là đề phòng cẩn thận, chính là như thế, hiện giờ đám người đó đang bị áp giải ở bên ngoài, chờ Hoàng hậu nương nương cho thần thiếp một công đạo.” “Càn quấy, mặc dù có người khiêu khích ngươi, ngươi cũng phải nên bẩm báo cho bổn cung, tự mình chủ trương là quy củ ai dạy ngươi? Chẳng lẽ ngươi còn muốn dẫn người đến tra xét Khôn Ninh cung của bổn cung sao! Gây ồn ào trong cung loạn thành như thế ngươi liền vui?” Hoàng hậu không nghe A Uyển giải thích, chỉ một mực đem tội danh đội lên đầu A Uyển. A Uyển thay đổi một tư thế thoải mái: “Lúc thần thiếp đến đây bẩm báo, Hoàng hậu nương nương thế nhưng lại từ chối không gặp đấy, bất đắc dĩ thần thiếp đành tự chủ trương, Hoàng hậu nương đã từng bao giờ cho thần thiếp một câu trả lời? Cho thần thiếp tự do ăn nói thì bị nhận phạt, thần thiếp từ khi tiến cung tới nay đều nghe nói Hoàng hậu nương nương rất công bằng, bây giờ xem ra, Hoàng hậu nương nương công bằng chẳng lẽ bởi vì còn tùy từng người?” Trong cung này người có thể đem chuyện làm ầm ĩ lớn như vậy ngoại trừ Hoàng hậu thì còn có thể là ai chứ? Thảo nào mấy ngày nay Hoàng hậu không đứng ra, mặc cho lời đồn đại bay đầy trời, chỉ có thể nói Hoàng hậu chính là người ra tay phía sau bức màn, hận không thể để lời đồn đại càng loạn càng tốt, còn có thể trông cậy vào nàng ta xử lý sao? Nếu đã biết người sau lưng là Hoàng hậu, A Uyển sẽ chuẩn bị làm tốt việc xé rách da mặt. “Lớn mật! Uyển chiêu nghi ngươi đây là đang chất vấn khiêu khích bổn cung sao? Thật sự cho rằng bổn cung không dám làm gì ngươi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]