"Quan gia, ngài phải làm chủ cho dân chúng chúng ta! Cái bình men sứ xanh này chính là trấn quán chi bảo của dân phụ, nhưng mà bây giờ nát bét rồi! Dân phụ làm sao sống nổi nữa!" Cao Vinh còn chưa kịp trả lời, Cố Tam nương đang đứng ở một bên đã nắm tay áo của lão giả khóc lóc kể lể. "Đúng vậy! Quan gia, hai tên phiên bang này rõ ràng là đang khi dễ con dân Đại Đường của chúng ta!" "Ngài phải làm chủ cho Cố Tam Nương!" "Hai tên phiên bang này đã đến Đại Đường còn dám giở trò xằng bậy, đúng là quá càn rỡ mà!" "Còn có tên nam tử quàn áo quái dị này nữa, cậu ta cùng hai tên phiên bang này cùng một ruột, cũng không thể buông tha cho cậu ta!" .................. Đám quần chúng vây xem thấy bà nói vậy cũng tiếp lời mà giúp đỡ kể tội, xem ra trên phương diện này, con dân Đại Đường vẫn là rất có tinh thần đoàn kết. "Không phải không phải! Tại hạ là Lý Mục chủ sự của Hồng Lư Tự, hai vị này là sứ giả của Bột Hải quốc, không phải mấy tên côn đồ làm xằng làm bậy." Lý Mục vội vàng giải thích. Từ bốn năm trước, Bột hải quận vương rất tôn sùng tư tưởng nho đạo, kéo theo dân chúng Bột Hải cũng càng thêm hướng tới Đại Đường. Quan hệ của Bột Hải cùng Đại Đường cũng càng thêm thân mật khắn khít. Lại vào dịp Hoàng đế bệ hạ cải nguyên hào thành Thiên Bảo, Bột Hải cũng liền phái theo sứ giả đến chúc mừng. Thân là một trong những chủ sự của Hồng Lư Tự, nhiệm vụ của Lý Mục là tiếp đón sứ giả của Bột Hải, cho bọn họ thấy rõ phong thổ cũng như quốc lực của Đại Đường. Trong hơn hai mươi ngày gần đây, ông cũng đã đưa Cao Vinh Cao Hổ đi tham quan núi Thái Ất cùng với mấy khu vực nổi tiếng gần đây. Ai mà ngờ được, hôm nay ông đến quán khách lại được thông báo cho biết, hai vị đại nhân Cao Vinh Cao Hổ này lại chơi trò mặc thường phục đi dạo phố phường! Ông liền vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi, sau đó nghe được thuộc hạ bẩm báo rằng ở chợ phía Đông có hai người phiên bang đang xảy ra tranh chấp với một phụ nhân bán dồ sứ. Còn về hai người phiên bang kia...... hình như là hai sứ giả của Bột Hải!! Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Lý Mục vô cùng lo lắng mà đuổi lại đây. Lúc trên đường lại vừa vặn đụng phải mấy bộ khoái đang làm việc, sau đó liền cùng nhau đi đến tiệm bán đồ sứ này. .................. "Cho dù là sứ giả của Bột Hải quốc cũng không thể làm bể đồ rồi không bồi thường!" Cố Tam nương vừa nghe xong, cũng biết bản thân chắc là đổ oan cho người ta rồi, nhưng mà nghĩ nghĩ một lát vẫn ngoan cố cãi lại. Bây giờ đang ở trong thành Trường An, dưới chân thiên tử, dù sao thì bà cũng đang là bên chiếm lí. "Ai nha! Bà thiệt là!" Lý Mục chỉ vào Cố Tam nương, vốn tính nói thêm vài câu, bất quá nhìn thấy người chung quanh thật sự là quá nhiều. Cuối cùng đành muộn thanh nói: "Cái bình sư men xanh này của bà bao nhiêu tiền, ta bồi cho bà." "Một lượng." Nghe vậy Cố Tam nương liền giơ một ngón tay, vô cùng dứt khoát trả lời. Đường Triều......!!! Gấp 20 lần với giá cậu dự đoán luôn!! "Chủ bá, chỗ này không phải tính theo văn tiền sao? Sao giờ tự nhiên thành lượng rồi?" "Tam tam, một lượng là nhiều ít vậy?" "Một lượng là một trăm văn sao?"
"Nhìn vẻ mặt của ông quan này, không lẽ một lượng nhiều lắm sao?" "Có bằng hữu nào ở đây rành giá cả ở Đại Đường không? Nhanh chạy ra phổ cập khoa học a!" ......... Đường Triều nghe vậy, trước tiên bình tĩnh lại một chút, liền mở miệng nói: "Ừmm... một lượng, khụ, tương đương với một ngàn văn." Đám người xem......! "Một ngàn văn? Vậy là một ngàn vạn tinh tệ hả?" "Một cái quầy hàng bé xíu của Cố Tam nương vậy mà trị giá tới gần trăm triệu tinh tệ? Chũng hơi bị quá rồi á!" "Tam Tam, ngươi có nói lộn không vậy, thật sự là một ngàn văn hả?" ............... Sau khi bọn họ yên lặng tính nhẩm xong, đều không bình tĩnh nổi nữa rồi, giá cả cũng hơi khoa trương đi! "Ân, là ở cổ địa cầu a! Đồ vật ở đó đương nhiên là rất có giá trị cất chứa rồi. Các ngươi thử tưởng tượng đi, nếu thật sự xuất hiện một cái bình sứ thời cổ địa cầu trên Hoa Hạ tinh, các ngươi cảm thấy ngàn vạn tinh tệ rất quý sao? Moi người cũng không cần đem mỗi thứ đồ vật đều quy đổi thành tinh tệ, dù sao thì chúng ta đang bắt chước lại thời Đại Đường ở cổ địa cầu mà! Ở đây giá trị đồ vật đương nhiên khác với ở trên Hoa Hạ tinh rồi, các ngươi cũng không nên so sánh như vậy." Đường Triều chỉ có thể giải thích như vậy. "Hình như cũng không mắc lắm a." "Nghe chủ bá nói xong, cảm giác thấy cũng đúng a." "Thì ra còn có thể tính như vậy sao." "Tuy rằng cứ có cảm giác sai sai chỗ nào, nhưng mà sao vẫn cảm thấy chủ bá nói cũng có đạo lí a." "Cho nên, rốt cuộc bối cảnh của Đại Đường giải trí sâu bao nhiêu a." "Đại Đường giải trí làm một lần chủ đề tinh thật sự là quá mức tinh vi luôn a!" "Đúng a, tâm thật mệt, bỏ đi, chúng ta coi như đang coi phim cổ trang về cổ địa cầu đi!" "Ta càng lúc càng hiếu kỳ về Đại Đường giải tí này rồi a! Quỳ lạy!" "Đại Đường giải trí thật sự là bỏ đủ vốn gốc mà!" "Tam Tam, vậy sao hồi nãy người nói một văn tiền bằng một vạn tinh tệ hả? Có phải tại ngươi không muốn ăn hồ lô ngào ddường nên mới cố ý nói như vậy? Không được! Ta muốn ăn hồ lô ngào đường aaaa!" "Di? Nếu đúng như theo cách nói của lầu trên, không lẽ chủ bá có thể dễ dàng lấy được hồ lô ngào đường ăn?" "Đại Đường giải trí còn thông báo tuyển dụng chủ bá không vậy? Bảo đảm làm giống y chang luôn! Phúc lợi chỗ này thật sự là quá tốt rồi! Tôi muốn đi ứng tuyển!" ........................
Đường Triều vừa dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng bị spam Đường Triều thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhỏm một hơi, đoán lai lịch của Đại Đường thì cứ tiếp tục đoán đi, chỉ cần mọi người không rối rắm vấn đề giá hàng nữa là được rồi. Rốt cuộc, nếu cứ tiếp tục đụng món nào cũng từ trăm đến ngàn vạn mãi, sợ là đi một lát liền đủ tiền mua một cái tiểu hành tinh. Còn vụ hồ lô ngài đường, Đường Triều cũng rất xấu hổ, thật ra phép tính lúc nãy của cậu cũng không phải là không đúng a....... Thôi, mình vẫn là ráng để dành đủ một văn tiền mua một cây ăn thử để bình ổn oán niệm của mọi người đi. .................. "Một lượng?" Lý Mục nghe Cố Tam Nương báo giá cũng chấn động. Phải biết bổng lộc một năm của ông cũng chỉ có 28 lượng mà thôi. Một cái bình sứ bé tẹo, vậy mà lại gần bằng nửa tháng bổng lộc của ông. "Quan gia này ơi, ngài cũng đừng nghĩ Cố Tam nương hố ngài. Cái bình này là bình sứ men xanh tốt nhất đó. Nếu mà bán cho thương nhân khác, ba lượng cũng không tính là mắc đâu." Cố Tam nương giải thích. Bà cũng không phải là muốn thét giá trên trời, mà thật sự cái bình sứ men xanh này là món hàng tốt nhất trong quán của bà! "Được rồi." Lý Mục cũng không muốn vì mấy văn tiền mà đứng ở chỗ này kỳ cọ cùng Cố Tam nương, như vậy cũng quá mất thân phận rồi. Chỉ đành móc ra một lượng bạc giao cho Cố Tam nương, lúc nãy ông vốn định bỏ tiền túi ra đền, bất quá bây giờ...... vẫn là xài của công đi. Cố Tam nương nhận được bạc cũng cảm thấy mĩ mãn, sau đó lại trở về quầy hàng, tiếp tục bày bán. Mấy người khác thấy việc cũng đã giải quyết xong rồi liền tản ra. Còn ngắm sứ giả của Bột Hải? Con dân Đại Đường tỏ vẻ, bọn họ cũng không có hứng thú đó. Phải biết đây là thành Trường An! Không nói tới đám phiên thương người Ba Tư, Ả Rập,Tây Vực này nọ một đống, có khi còn nhìn thấy cán bộ cao cấp mặc quan phục dạo phố nữa là! Mọi người đã thấy nhiều nên giờ cũng chả hứng thú nổi. .................. "Hai vị đại nhân! Hai người nếu muốn đi dạo phố phường, nhất định phải để tại hạ theo cùng mới được, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm như hôm nay!" Giải quyết xong vụ bình sứ, Lý Mục đi đến trước mặt Cao Vinh Cao Hổ, bắt đầu giao lưu bằng ngôn ngữ Mô-hơ. Thân là chủ sự của Hồng Lư Tự, ngôn ngữ Mô-hơ của ông cũng coi như qua cửa, nếu không cũng không đến lượt ông tiếp đón hai người. "Lần này thật sự là do tại hạ đường đột." Cao Vinh cũng lên tiếng xin lỗi. Hắn vốn là muốn giả dạng thành phiên thương để thể nghiệm một cách gần gũi nhất dân phong của Đại Đường. Ai mà ngờ được đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy chứ. "Tại hạ cũng chỉ lo lắng an nguy của hai vị đại nhân mà thôi." Lý Mục chấp tay hành lễ. Sau đó lại nhìn về phía Đường Triều đang đứng bên kia, vẫn dùng tiếng của dân tộc Mơ-hô nói: "Vị công tử này nhìn thật lạ mắt, ngài cũng là người đồng hành cùng hai vị đại nhân này sao?" Lúc vừa đến nơi Lý Mục đã chú ý tới nam tử ăn mặc lố lăng này. Nếu nói cậu là người bình thường thì thân quần áo này của cậu đúng là không thể xếp vào phạm vi của người bình thường rồi. Còn nếu nói cậu là người phiên bang thì phần diện mạo của cậu lại có nét của dân Đại Đường. Hơn nữa từ nãy đến giờ cậu vẫn đứng trước quầy hàng của Cố Tam nương, cũng không giống với mấy người đi đường vây xem náo nhiệt lắm. Cho nên Lý Mục mới lên tiếng hỏi thăm. "Chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi. Vị công tử này biết tiếng dân tộc Mô-hơ, vừa rồi là cậu ấy phiên dịch giúp chúng ta." Cao Vinh nghe Lý Mục hỏi nên giành trả lời trước. Tuy rằng lúc nãy Đường Triều cũng không giúp được cái gì, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là rất có tâm giúp đỡ. "Vị công tử này, xin hỏi ngươi có phải là con dân Đại Đường chúng ta không." Lý Mục nghe được câu trả lời, lại tiếp tục quay sang hỏi Đường Triều. "Tại hạ hiện tại vốn ở nước Châu Úc. Tổ tiên của ta ở rất lâu trước kia từng là người đào vong đến Châu Úc, nhưng trong lòng vẫn nhung nhớ đất mẹ nên luôn dặn dò ta không được quên vùng đất trung thổ này, cũng vì vậy mà tại hạ mới không tiếc vượt xa vạn dặm, vượt biển Thái Bình Dương, nếm đủ trăm cay ngàn đắng mới đặt chân đến được Đại Đường."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]